Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 626 - Chương 626. Một Tiếng Pháo Vang (3)

Chương 626. Một tiếng pháo vang (3) Chương 626. Một tiếng pháo vang (3)

Một tiếng pháo vang (3)

Nhưng còn tốt là khẩu hiệu của bọn họ coi như là vang dội, trong ánh mắt còn chưa có hoàn toàn mất đi thần quang.

Ngụy Quân còn nghe được lời ca:

"Chúng ta muốn đem thế giới biến đổi,

Chúng ta chán ghét làm việc vô ích vất vả,

Chỉ nhận được mức lương chỉ có thể trang trải cuộc sống,

Chưa bao giờ có thời gian để cho chúng ta tự hỏi.

Chúng ta muốn ngửi thấy hương thơm của hoa,

Chúng ta muốn phơi mình dưới ánh nắng mặt trời,

Chúng ta tin tưởng:

Thần linh chỉ cho phép thời gian tám giờ làm việc.

Chúng ta từ bến tàu, phân xưởng và nhà xưởng,

Triệu tập đội ngũ chúng ta,

Tranh thủ tám giờ công tác,

Tám giờ nghỉ ngơi,

Bát giờ thuộc về mình!"

Đoàn diễu hành vừa hát vang, vừa tiến về phía trước.

Nhìn phương hướng, hẳn là hướng Phủ Thành chủ.

Ma Quân nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, có chút suy nghĩ nói: "Ngụy Quân, tòa thành Văn Minh này có vấn đề, thế mà còn có người dám đứng ra phản kháng."

"Có thể làm cho người ta đứng ra phản kháng, có khả năng nhất là bởi vì bọn họ bị áp bức quá độc ác, nhưng chỉ có kháng nghị cũng chẳng ích gì, hãy xem liệu có ai đứng sau nhóm người này tiếp tay cho họ không."

Ngụy Quân vừa dứt lời, liền nhìn thấy phía trước truyền đến tiếng động ồn ào.

Còn có tiếng thét chói tai cùng đánh nhau.

Ngụy Quân nhướng mày, lập tức thấy được thần vệ đang xua đuổi công nhân diễu hành này.

Bọn họ cầm trong tay vũ khí, đập hai ba phát là đã thấy máu.

Ngụy Quân chau mày, bước ra một bước, liền xuất hiện ở trung tâm sự cố, lưỡi vang sấm sét như mùa xuân, thâm âm chấn động khắp nơi: "Cấm."

Pháp theo lời nói.

Một chữ "Cấm" của Ngụy Quân, khiến cho thần vệ đang xua đuổi và ẩu đả công nhân diễu hành ngay lập tức bị dừng động tác.

Tuy như thế, có rất nhiều công nhân đã bị đả thương trước đó.

Thấy thế gương mặt Ngụy Quân càng chau lại.

Vạn hạnh là còn không có tai nạn chết người.

Lúc này Kiều Trì và Tạp Nhĩ cũng nhanh chóng chạy lại đây, khoảng cách nơi xảy ra chuyện cũng không xa bọn họ.

"Sao lại thế này?"

Trước tiên Tạp Nhĩ quan sát toàn cảnh mọi chuyện.

Vẻ mặt hắn có chút lo lắng.

Ngụy Quân ngẫm nghĩ, rồi ôm Ma Quân thối lui sang một bên, để sự tình giao cho Tạp Nhĩ xử lý.

Dù sao trên danh nghĩa, Tạp Nhĩ có chức vụ chưởng quản an ninh trật tự tòa thành Văn Minh này.

Hắn không có bao biện làm thay.

"Báo cáo tướng quân, có người tụ tập quần chúng gây rối, chúng ta nhận được cử báo, tuân theo ý bề trên đến đây giải tán bọn họ."

Nghe được thần vệ hồi báo, sắc mặt Tạp Nhĩ càng khó coi.

Thần vệ, trên danh nghĩa là thị vệ thuộc sự quản lý trực tiếp của thần linh.

Tòa thành Văn Minh được xưng trung lập vĩnh cửu, nhưng mỗi một tòa thành trì đều cần phải có lực lượng trị an.

Cho nên thần linh ban xuống thần vệ, dùng để bảo vệ an toàn của tòa thành Văn Minh.

Nói trắng ra, chẳng khác nào đóng quân.

Tòa thành tự do như vậy...

Ngụy Quân nghĩ đến đây, không khỏi lắc lắc đầu.

Loại thành thị này, tự do cái nỗi gì?

Nhưng thực lực đám thần vệ này cũng không tính quá mạnh mẽ, muốn giải quyết bọn họ, thật ra có rất nhiều biện pháp.

Nhưng giải quyết bọn họ xong, liền chân chính có khả năng trực tiếp đối đầu thần linh.

Cái này cũng là nguyên nhân chân chính khiến cho đám người Tạp Nhĩ chậm chạp không hạ được quyết tâm.

Nhưng mà hôm nay, Tạp Nhĩ nhìn thảm trạng trước mặt, ánh mắt hắn dần dần kiên định hơn.

"Là giải tán bọn họ? Hay là đánh đập bọn họ?" Tạp Nhĩ lớn tiếng hỏi.

Tiểu đội trưởng thần vệ trả lời không kiêu ngạo không xiểm nịnh: "Tướng quân, bọn họ cự tuyệt rời khỏi, chúng ta chỉ có thể áp dụng các biện pháp cần thiết."

"Các biện pháp cần thiết chính là đánh người thậm chí giết người sao?" Thanh âm Tạp Nhĩ đột nhiên lớn tiếng hơn.

Nhưng mà tiểu đội trưởng thần vệ lại cũng không có bị Tạp Nhĩ dọa, ngược lại rất bình tĩnh lạnh lùng nói với Tạp Nhĩ: "Tướng quân, dựa theo pháp luật đặt ra thì thần vệ có quyền lực này, cùng với thần linh ban xuống đặc quyền này cho thần vệ, thần vệ chúng ta có quyền được giải tán thậm chí đánh chết kẻ chống đối trước mặt chúng ta."

Dừng một chút, trong giọng nói tiểu đội trưởng thậm chí xuất hiện vài phần châm chọc: "Huống chi, những công nhân này có rất nhiều kẻ là nô lệ, nô lệ cũng được tính là người sao?"

Có một nói một, ở bên kia Đại Càn, rất nhiều nô lệ cũng không có nhân quyền.

Đây là do tính đặc thù của thời đại tạo thành, có loại nhận thức này cũng không kỳ quái.

Nhưng nó chưa xảy ra, thì không có nghĩa là nó nhất định phải đúng.

Ngụy Quân và Ma Quân đem tất cả phát sinh đều thu hết vào tầm mắt.

Ma Quân nói với Ngụy Quân: "Xem ra mâu thuẫn ở Tây đại lục cũng không ít hơn chút nào so với Đại Càn nha."

Ngụy Quân gật gật đầu, nói: "Chuyện bình thường, nơi nào có người là ở đó có giang hồ, tranh đấu là không tránh được. Tây đại lục bên này từ ý nghĩa nào đó mà nói phát triển nhanh hơn, cho nên mâu thuẫn tích lũy cũng sẽ càng sâu hơn. Rất nhiều chuyện, sẽ lặng lẽ nhen nhóm dần, rồi từ trong lặng lẽ bùng phát đến diệt vong. Nhưng loại kháng nghị này của bọn họ... Thật không có tác dụng quá lớn, nhất là trên thế giới này còn có sức mạnh siêu phàm vĩ đại."

Đương nhiên, cũng may mắn là Tây đại lục, bên này còn có tín ngưỡng thần linh.

Cho nên dân chúng tầng dưới chót Tây đại lục còn có một đường sinh cơ.

"Lúc nào cũng có ý thức phản kháng." Ma Quân rất thưởng thức dũng khí của những công nhân, cũng rất thích bài hát mà đoàn công nhân diễu hành vừa hát.

"Ta tin tưởng về sau bọn họ sẽ thực hiện được mộng tưởng của mình." Ma Quân chúc phúc nói.

Sắc mặt Ngụy Quân mười phần vi diệu.

Chuyện này... Sợ là rất khó khăn.

Đương nhiên, vô luận có thể thành công hay không, có lý tưởng là đã tốt rồi.

Vô luận kết quả như thế nào, ban đầu dám đứng ra phản kháng, đều là dũng sĩ không biết sợ hãi, đáng giá được ca tụng và tán dương.

Bất quá “Bài Hát Tám Giờ” so với “Quốc Tế Ca”, vẫn còn kém nhiều lắm.

Tòa thành Văn Minh đã bắt đầu có mầm mống phản kháng, nhưng mà còn chưa có hình thành lửa cháy lớn lan ra đồng cỏ.

Ngụy Quân nhìn người bị thương nằm đầy đất, bất đắc dĩ lắc đầu.

Cũng may hắn đến đúng lúc, mới kịp ngăn lại nên còn chưa có ai bị nguy hiểm tính mạng.

Nhân viên cứu viện y tế của Tây đại lục cũng đã chạy tới đúng lúc.

Nhưng mà thương thế trên thân thể có thể chữa khỏi.

Còn tâm hồn bị tổn thương, cũng rất khó bù lại.

Ngụy Quân cũng bù lại không được.

Cho nên hắn trao bài hát “Quốc Tế Ca” này cho các huynh đệ công nhân:

"Vùng lên, hỡi các nô lệ lạnh lẽo đói khổ!

Vùng lên, người chịu khổ toàn thế gian!

Tràn ngập nhiệt huyết đã muốn sôi trào,

Nên vì chân lý mà đấu tranh!

Phá cho thế giới cũ hoa rơi nước chảy,

Các nô lệ hãy vùng lên, vùng lên!

Đừng nói rằng chúng ta không có gì,

Chúng ta phải làm chủ nhân thiên hạ!"

...

Bình Luận (0)
Comment