Hãy đứng lên, không được quỳ (1)
Một ngày sau, “Quốc Tế Ca” vang lên khắp nơi trong tòa thành Văn Minh.
Ngụy Quân cũng không có dùng kỹ năng Nho gia "Tam nhân thành hổ".
Nhưng mà đại hiền giả trong tòa thành Văn Minh có ý định giúp hắn dương danh khắp chốn.
Hơn nữa, “Quốc Tế Ca” quả thật khiến cho rất nhiều người tòa thành Văn Minh cảm giác được sự rung động phát ra từ linh hồn.
Bên trong nhà xưởng:
"Cho tới bây giờ đều không có ai là cứu thế chủ, cũng đừng phụ thuộc vào thần tiên Hoàng đế.
Muốn sáng tạo hạnh phúc nhân loại, phụ thuộc vào chính chúng ta!
Chúng ta muốn đoạt lại thành quả lao động, để cho tư tưởng phá tan lao tù.
Mau làm cho lò lửa cháy bùng lên, rèn sắt khi còn nóng mới có thể thành công!"
Trên đường cái:
"Là ai sáng tạo thế giới nhân loại? Là quần chúng lao động chúng ta.
Tất cả toàn bộ thuộc về người lao động, sao có thể dung dưỡng ký sinh trùng!
Loài mãnh thú độc xà này là đáng hận nhất, ăn hết huyết nhục chúng ta.
Một khi mang bọn chúng tiêu diệt sạch sẽ, ánh mặt trời đỏ thắm chiếu sáng toàn cầu!"
Phủ Thành chủ:
"Đây là trận đấu tranh cuối cùng, đoàn kết lại để có ngày mai,
Quốc Tế nhất định phải được dựng lên.
Đây là trận đấu tranh cuối cùng, đoàn kết lại để có ngày mai,
Quốc Tế nhất định phải được dựng lên.
...
Ma Quân thậm chí còn không ngủ ngon.
Thành phố tràn ngập tiếng hát “Quốc Tế Ca”.
Ma Quân muốn tránh cũng không được.
Nhưng hắn có nghe “Quốc Tế Ca” cũng không hiểu lắm.
"Ngụy Quân, Quốc Tế là ngươi đang ngụ ý cái gì thế?"
"Lý tưởng nhân dân Tây đại lục."
Ma Quân ngẫm nghĩ, nói: "Vậy phải thực hiện khó khăn đấy, tuy ngươi xem trọng bọn họ, nhưng mà thực lực của bọn họ quá yếu, lại còn mang hy vọng ký thác ở trên người thần linh."
Ma Quân không có quên rằng, hôm nay thời điểm công nhân diễu hành, họ phản đối người thuê bọn họ làm công nhân, mà không phải là thần linh cao cao tại thượng.
Công nhân còn ôm ảo tưởng vào thần linh.
Ngụy Quân thản nhiên nói: "Có lẽ chuyện xảy ra ngày hôm qua, đã có thể làm cho bọn họ thức tỉnh. Ít nhất, để cho một bộ phận người thức tỉnh."
"Bọn họ tỉnh lại thì có thể làm cái gì?"
Ma Quân vừa mới hỏi vấn đề này ra khỏi miệng, liền nghe được một tiếng pháo vang đinh tai nhức óc.
Con mèo nhỏ bị dọa giật nảy mình.
Tiếp theo hắn đột nhiên phản ứng lại: "Có người ở trong tòa thành Văn Minh nã pháo?"
Khóe miệng Ngụy Quân lộ ra tươi cười, nói: "Con mèo nhỏ, ngươi hỏi bọn họ tỉnh lại có thể làm cái gì, đây là đáp án."
Một tiếng pháo vang trong tòa thành Văn Minh, mở ra một trang mới trong lịch sử của Tây Lục địa.
Ngụy Quân nhìn thời gian hôm nay, đáng tiếc, là tháng chín, không phải tháng mười.
"Đây là chính biến?" Ma Quân đoán nói.
Ngụy Quân lắc đầu, chân thật nói: "Không, là cách mạng."
Không sai, là cách mạng.
Là một cái giai cấp lật đổ một giai cấp khác bằng hành động bạo lực.
"Bọn họ có thể thành công sao?" Ma Quân hỏi.
Ngụy Quân nói: "Trời biết, nhưng bình thường mà nói vấn đề không lớn."
"Vì cái gì?"
"Tòa thành Văn Minh rất văn minh, mà văn minh thì không đối kháng được bạo lực." Ngụy Quân nói.
Văn minh bị dã man giẫm lên, Ngụy Quân chứng kiến rất nhiều lần.
Văn minh khẳng định là tốt.
Nhưng không có vũ lực thiết huyết bảo hộ văn minh, chung quy là một đầu sơn dương đợi làm thịt.
Hơn nữa nói như vậy, phe nào chuẩn bị ra tay, thì phe đó luôn chuẩn bị càng thêm chu đáo.
"Vấn đề khó ở chỗ không phải là cách mạng tại tòa thành Văn Minh lần này có thể thành công hay không, mà là sau khi bọn họ thành công, phải làm như thế nào mới có thể tiếp tục tồn tại." Ngụy Quân nói: "Thần linh Tây đại lục không thể làm ngơ đối với cải cách của tòa thành Văn Minh."
Dừng một chút, Ngụy Quân tiếp tục nói: "Đương nhiên, vô luận cuối cùng có thể thành công hay không, những người có dũng khí để thay đổi thì đều là dũng sĩ. Rất nhiều chuyện ý nghĩa cũng không phải người đương đại có thể nhìn thấu được, có một số sự tình là công tại đương đại, lợi tại thiên thu."
“Ngươi có vẻ rất coi trọng sự thay đổi lớn lao này của tòa thành Văn Minh.” Ma Quân có chút suy nghĩ.
Ngụy Quân thản nhiên gật gật đầu, nói: "Có lẽ đây sẽ là một sự khởi đầu hoàn toàn mới, đương nhiên, kết quả cũng chưa thể biết trước. Dù sao vô số lịch sử đều đã chứng minh, người đầu tiên thay đổi, thường thường đều trở thành vua tiên phong."
Đạo lý thật ra cũng rất đơn giản.
Thiên hạ không loạn, người khởi xướng hẳn phải chết trước.
Khi thiên hạ loạn, người khởi xướng vẫn phải chết trước.
Chỉ có phát lực vào giai đoạn giữa, dựa vào thực lực của bản thân mới là kẻ anh hùng của thời đại, mới có thể có đủ tư cách xưng hùng trong thời kỳ loạn lạc long xà hỗn tạp.
Cái này không phải đạo lý do Ngụy Quân tổng kết ra, mà là vô số lịch sử tổng kết ra đạo lý này.
Cho nên đạo lý này, nhóm đại hiền giả của tòa thành Văn Minh cũng biết.
Điều này cũng là nguyên nhân số một mà trước kia bọn họ vẫn chần chừ bất định.
Nhưng mà hôm nay, bọn họ đã dũng cảm đứng dậy.
Ở thời điểm Ngụy Quân nói chuyện cùng Ma Quân, Tạp Nhĩ tướng quân khoác lên người bộ nhung trang, đằng đằng sát khí đi đến.
Nhưng luồng sát khí này cũng không phải nhằm vào Ngụy Quân.
Hắn tới đây để giải thích tình hình cho Ngụy Quân và cảnh báo nguy hiểm.
"Ngụy tiên sinh, tối nay không cần xuất môn, bên ngoài sẽ rất loạn, rất nguy hiểm."
"Cần ta hỗ trợ gì không?" Ngụy Quân chủ động nói.
Tuy hắn không muốn làm lãnh tụ chân chính của nhóm người Công xã Văn Minh này, cũng sẽ không việc gì cũng phải bình định tất cả hậu hoạn giúp bọn họ, nhưng mà dưới tình huống đủ khả năng, hắn vẫn nguyện ý hỗ trợ.
Từ trước tới nay Thiên Đế chưa bao giờ là một kẻ lạnh lùng.
Nhưng Tạp Nhĩ không có trao cơ hội này cho Ngụy Quân.
"Không cần, thật ra chúng ta đều đã làm tốt toàn bộ công tác chuẩn bị rồi, sở dĩ chậm chạp không hề ra tay, chính là nói nguyên nhân này cho ngụy tiên sinh. Lo lắng thần linh sẽ giáng tội, lo lắng chúng ta sẽ làm vua đi đầu." Tạp Nhĩ nói.
Ngụy Quân nhìn Tạp Nhĩ, cảm thụ được sự kiên định trên người Tạp Nhĩ, bỗng nhiên cười nói: "Vậy tối nay vì cái gì mọi người lại ra tay?"
Tạp Nhĩ hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Nếu mỗi người đều muốn làm kẻ phát lực giai đoạn giữa, vậy thế giới này cũng chỉ có như vậy không thay đổi. Luôn phải có người đi mở đường, chúng ta chần chờ nhiều ngày rồi, tất cả chúng ta đều trở thành những người lặng lẽ.
Còn nữa, ai có thể nói trước người khởi xướng liền nhất định không thể thành công?
"Ta tin tưởng chuyện do người làm."
Tạp Nhĩ hành một lễ với Ngụy Quân, sau đó liền nhanh chóng cáo lui.
Tối nay, tòa thành Văn Minh cần hắn đi chủ trì chiến đấu.