Hãy đứng lên, không được quỳ (2)
Nhìn bóng người kiên định của Tạp Nhĩ, Ma Quân cảm khái nói: "Là một nhân vật đấy."
Ngụy Quân gật gù, nói: "Đích xác là một nhân vật, giác ngộ cũng rất cao, đáng tiếc."
"Đáng tiếc cái gì?" Ma Quân hỏi.
Ngụy Quân thật tình nói: "Đáng tiếc hắn không phải ta, nếu không lần này cách mạng nhất định có thể thành công."
Ma Quân: "..."
Chưa bao giờ thấy một người khoe mẽ như vậy.
"Tạp Nhĩ mới là người địa phương sinh trưởng ở Tây đại lục, cũng thâm căn cố đế mấy chục năm ở tòa thành Văn Minh, đối với tất cả tình huống đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Trận cách mạng này do hắn chủ trì, khả năng thành công sẽ lớn nhất.
Về phần ngươi... Nhìn qua uy vọng rất cao, nhưng trên thực tế ngươi nói đến cùng vẫn là một kẻ ngoại lai. Bọn họ cung phụng ngươi, ở thời điểm không có xung đột lợi ích cũng sẽ tôn kính ngươi. Nhưng ngươi không có khả năng làm cho bọn họ thật sự hoàn toàn nghe lời ngươi, nghe ngươi chỉ huy.
"Không phải ngươi không nắm được Công xã Văn Minh trong tay, mà căn bản là Công xã Văn Minh sẽ không cho ngươi nắm trong tay."
Ma Quân phân tích có chứng có lý, khiến cho Ngụy Quân có chút kinh ngạc.
"Con mèo nhỏ, ngươi cũng được đó chứ, lại có thể còn có chút đầu óc."
Ma Quân: "..."
Như thế nào mà hắn nghe lời này không giống như là đang khen ngợi hắn nhỉ?
Bình thường hắn chỉ lười động não, nhưng không có nghĩa là hắn không có đầu óc.
"Thật sự ngươi nói đúng đấy, điều này cũng là nguyên nhân ta không muốn nhúng tay quá nhiều vào sự vụ Công xã Văn Minh. Chuyện tình Tây đại lục, tốt nhất vẫn là để cho chính bọn họ đi giải quyết." Ngụy Quân nói.
Không phải tộc ta, tất có dị tâm.
Những lời này hầu như thích hợp đối với toàn bộ tổ chức và quốc gia.
Rất khó tưởng tượng một người đến từ Tây đại lục sẽ đi chưởng quản Đại Càn.
Đồng dạng, người Tây đại lục cũng sẽ không nhận một người Đại Càn làm lãnh tụ của bọn họ.
Có thể tôn trọng, có thể kính ngưỡng, nhưng khẳng định không thể để cho đối phương làm người lãnh đạo trực tiếp của mình.
Đây là chuyện rất bình thường.
Cho nên tới bây giờ Ngụy Quân cũng không nghĩ tới mình sẽ dẫn dắt bọn họ đi sáng tạo thế giới mới ở Tây đại lục.
Không thực tế.
Không nói đến hắn không muốn, người Tây đại lục cũng không muốn.
Nhưng nếu Ngụy Quân không được nhúng tay chỉ đạo trong chuyện này, khả năng thành công sẽ giảm đi một cách đáng kể.
Điều này cũng là sự tình không thể tránh khỏi.
"Hy vọng đám người Tạp Nhĩ và Công xã Văn Minh, có thể có vài phần phong thái của ta."
Ma Quân nghĩ đến Ngụy Quân đang làm màu, tự cao tự đại.
Nhưng Ngụy Quân thật ra là đang chúc phúc và cầu nguyện cho Công xã Văn Minh.
Người trên thế giới này cũng không biết, nếu nói đến người mở đường, thật ra Thiên Đế chính là một người mở đường.
Người thứ nhất công khai đấu võ đài cùng Đạo Tổ, người thứ nhất lập lá cờ xí rạch ròi đứng ở phe đối lập với Đạo Tổ, người thứ nhất cầm đao thật thương thật huyết chiến đến cùng với Đạo Tổ.
Cũng không được bất luận kẻ nào xem trọng, đến cuối cùng đã phản công lấy yếu thắng mạnh gây chấn động chư thiên vạn giới, đó là một đoạn sử thi rung động đến tâm can.
Trải qua đoạn trường tuế nguyệt, đã xảy ra nhiều chuyện xưa vui buồn lẫn lộn, cũng để cho Thiên Đế hoàn thành lột xác trọn vẹn từ thiếu niên đến Thiên Đế.
Ở phương diện làm người mở đường, thực không ai có kinh nghiệm hơn so với Ngụy Quân.
Nhưng Ngụy Quân cũng tốt, Thiên Đế cũng vậy, đặc điểm giống nhau đều là không bao biện làm thay.
Công xã Văn Minh thành lập chung quy là công lao của Tạp Nhĩ, Kiều Trì bọn họ, mà Công xã Văn Minh có thể đạt tới độ cao, cũng sẽ do bọn họ quyết định.
Nơi đây là chiến trường của bọn họ.
Bọn họ cũng không có làm cho người ta thất vọng, ít nhất một đêm tại đây, trong quá trình tòa thành Văn Minh đổi chủ, bọn họ không có làm cho người ta thất vọng.
Ngày kế, sáng sớm.
Ngụy Quân yên ổn ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại, cảm giác thần thanh khí sảng.
Hắn không hề lo lắng mình sẽ gặp nguy hiểm, nói trắng ra là hắn còn hy vọng mình gặp được nguy hiểm ấy chứ.
Cho nên hắn cũng không việc gì phải cảnh giác, vì vậy hắn nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên ngủ thì ngủ.
Bình tĩnh khiến cho người ta cúi đầu sát đất.
Ma Quân ở phương diện này còn kém xa so với Ngụy Quân.
Tuy rằng cách mạng của tòa thành Văn Minh ở trong mắt hắn cũng chỉ là một tràng diện nhỏ nhoi, nhưng mà Ma Quân từ trước vẫn đều lăn lộn ở Đông đại lục, cách mạng của tòa thành Văn Minh vẫn khiến cho hắn có cảm giác thực mới mẻ.
Rất hiển nhiên cách mạng của tòa thành Văn Minh cùng rất nhiều chính biến ở Đông đại lục trước kia là không đồng dạng với nhau, các mặt đều không giống.
Điều này làm cho hắn có hứng thú tìm tòi nghiên cứu.
Trước khi tờ mờ sáng, Ma Quân bỏ chạy ra ngoài tra xét tình huống.
Sau khi Ngụy Quân tỉnh giấc, Ma Quân vừa vặn từ bên ngoài trở về.
"Ngụy Quân, Tạp Nhĩ bọn họ cơ bản đã khống chế tòa thành Văn Minh, tuy trong thành còn có những trận chiến lẻ tẻ, nhưng mà ảnh hưởng không được đại cục. Ngươi nói không sai, tòa thành Văn Minh rất văn minh, sức chiến đấu quả thực không chịu nổi một kích." Ma Quân nói.
Ngụy Quân bình tĩnh gật gật đầu, nói: "Thực bình thường, không có trải qua tẩy lễ chiến tranh, lấy cái gì đến bảo trì sức chiến đấu? Phiền toái của Công xã Văn Minh không ở trong thành, mà ở ngoài thành."
"Ngươi nói rất đúng, ta đã cảm ứng được có một thần linh cường đại đang chạy tới tòa thành Văn Minh." Ma Quân nói.
Ngụy Quân nhíu nhíu mày, bất ngờ nói: "Nhanh như vậy?"
"Không nhanh, chuyện này nếu ở Đại Càn, người dẹp loạn đã tới sớm rồi."
Ma Quân tiếp tục nói: "Hơn nữa, đêm qua thần linh bên Tây đại lục hẳn là cũng đã thu được tin tức. Nếu bọn họ thật sự muốn chạy tới, căn bản không cần hiện tại mới chậm rì rì như vậy. Xét về tốc độ nhanh lẹ mà nói, cái này tuyệt đối là quá chậm."
Bên kia Đại Càn có truyền tống trận.
Tây đại lục bên này cũng có kỹ thuật cùng loại.
Hơn nữa lấy năng lực thần linh, vấn đề không gian sẽ không trở thành vấn đề lớn.
Ma Quân nhìn Ngụy Quân liếc mắt một cái, trào phúng nói: "Ta đoán thần linh Tây đại lục hẳn là kiêng kị ngươi, ai cũng không muốn làm vị thần chiến tranh thứ hai. Nhưng dù sao biến cố ở tòa thành Văn Minh có ảnh hưởng quá lớn, bọn họ cũng không thể không quan tâm. Lần này thần linh kia đến đây, nói không chừng chính là cái vật hi sinh, dùng để thử ngươi."
"Nếu thần linh này phát hiện ta thật ra rất yếu, vậy không phải thử, lập tức sẽ trở thành kẻ xuống mồ cùng với Công xã Văn Minh." Ngụy Quân nói.
Chuyện đó rất bình thường.