Hãy đứng lên, không được quỳ (4)
Nửa canh giờ sau, ở bãi đất hoang dã cách không xa phía trước Công xã Văn Minh, Ngụy Quân liền gặp được vị thần tình yêu.
Cùng với cảnh phô trương long trọng của vị thần tình yêu.
Ít nhất mấy trăm người quỳ gối xung quanh vị thần tình yêu, vẻ mặt dị thường thành kính, trong ánh mắt nhìn về phía vị thần tình yêu cũng tràn đầy tôn kính và kính yêu.
Mà lúc này hình tượng vị thần tình yêu khiến cho Ngụy Quân có chút ngoại lệ, hắn trong bộ vest và đôi giày da, không thể chê vào đâu được, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể cảm nhận được rằng hắn là hóa thân của chân, thiện, mỹ.
Làm cho người ta có xúc động nguyện ý vì hắn đi tìm chết.
Trong lúc Ngụy Quân đánh giá vị thần tình yêu, đồng thời vị thần tình yêu cũng đã thấy được Ngụy Quân.
Vẻ mặt vị thần tình yêu cười cười khó hiểu, sau đó nói với tín đồ cũng là thần vệ của hắn: "Đây là tội nhân báng bổ thần, giết hắn."
Câu nói của vị thần tình yêu vừa ban ra, nguyên bản đám thần vệ quỳ gối xung quanh vị thần tình yêu nháy mắt đứng dậy, đằng đằng sát khí tiến tới vây quanh phía trước.
Ngụy Quân nhíu nhíu mày, nói với vị thần tình yêu: "Không thể cho một cơ hội hay sao?"
Vị thần tình yêu thản nhiên nói: "Thần yêu thế nhân, nhưng tội nhân báng bổ thần thì không thể tha thứ."
Ngụy Quân thở dài một hơi: "Ta nói cho một cơ hội, là cho ngươi một cơ hội. Thật đáng tiếc, ngươi không có nắm chắc nha."
Vị thần tình yêu: "..."
Ngụy Quân có thể cảm ứng được, lúc này có rất nhiều thần linh đều đang chú ý địa phương này.
Vị thần chiến tranh chết quá mức ly kỳ.
Nhóm thần linh Tây đại lục căn bản không biết Ngụy Quân đến cùng là giết chết vị thần chiến tranh như thế nào.
Không biết tượng trưng cho thần bí, mà thần bí thì mang đến sợ hãi.
Cho nên thần linh Tây đại lục tuy rất muốn giết Ngụy Quân, nhưng mà không có nắm chắc tuyệt đối, bọn họ cũng không dám dễ dàng ra tay.
Vị thần tình yêu thực hiển nhiên là một phép thử.
Hơn nữa vị thần tình yêu cũng để cho thần vệ của hắn ra tay trước.
Vả lại có nhiều thần linh âm thầm quan sát như vậy.
Vô luận Ngụy Quân có con bài gì chưa lật, đều rất khó không bị phát hiện.
Nhưng mà trên thực tế, Ngụy Quân căn bản không ngại bị người ta phát hiện.
Hắn còn hy vọng thần linh Tây đại lục có thể tiến hành săn lùng tiêu diệt hắn, sau đó đưa hắn đi gặp vị thần chiến tranh ấy chứ.
Cho nên Ngụy Quân không chút giấu diếm, trực tiếp sảng khoái cúi đầu vái vị thần tình yêu.
Đội trưởng thần vệ Tiếu Ân của vị thần tình yêu thấy thế cười lạnh nói: "Trước đó thì không cúi đầu, Ngụy Quân, không cần uổng phí khí lực, ngươi chết chắc rồi. Thần muốn ngươi chết, ngươi nhất định phải chết."
"Thần của ngươi rất lợi hại?" Ngụy Quân sắc mặt cổ quái hỏi.
Tiếu Ân ngạo nghễ nói: "Đó là tự nhiên, thần không gì làm không được."
Ngụy Quân chỉ chỉ phía sau hắn, sắc mặt càng thêm cổ quái.
"Ta đề nghị ngươi quay đầu nhìn xem."
"Giả thần giả quỷ."
Tuy ngoài miệng khinh thường, nhưng Tiếu Ân vẫn quay đầu theo bản năng nhìn một chút.
Sau đó, trên mặt hắn lập tức cắt không còn giọt máu.
Ngay cả giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.
"Thần, ngươi... Ngươi..."
Thần linh không gì làm không được trong cảm nhận của hắn, hiện hôm nay đã chết.
Thất khiếu bốc khói.
Quỳ gối trước mặt Ngụy Quân.
Không chịu nổi mà đột ngột chết luôn.
Vị thần chiến tranh không xứng được Thiên Đế cúi đầu.
Vị thần tình yêu này đương nhiên cũng không xứng.
Bất quả chỉ là những tiểu thần thua cuộc bị giết như một con gà ở trên trời mà thôi.
Bọn họ có đức gì mà có tư cách nhận Thiên Đế bái lạy.
Tử vong chính là định mệnh của bọn họ.
Nhưng Ngụy Quân hôm nay ở trước mắt bao người đã vái chết vị thần tình yêu, khẳng định sẽ làm thần linh Tây đại lục nhìn chằm chằm vào nơi này sinh ra cảnh giác và phòng bị.
Nhưng Ngụy Quân không quan tâm.
Cảnh giác thì cứ cảnh giác đi.
Dù sao hắn cũng muốn sớm chết để sớm được siêu sinh rồi, căn bản không cần đề phòng thần linh Tây đại lục.
Vị thần tình yêu chết, đối với thần vệ kiêm tín đồ của vị thần tình yêu mà nói, đều là đả kích sét đánh giữa trời.
Bọn họ cảm nhận tín ngưỡng trong lòng sụp đổ.
Ý chí bọn họ cũng sụp đổ theo.
Rất nhanh, những người này liền quỳ xuống đất.
Bao gồm Tiếu Ân vừa rồi mười phần cứng rắn, cũng vô lực quỳ gối trước mặt Ngụy Quân.
Cũng là phía trước thi thể vị thần tình yêu.
Bọn họ đã hoàn toàn mất đi chiến ý.
Thần linh không gì không làm được trong cảm nhận của bọn họ đã chết, bọn họ còn có thể làm được gì đây?
Bọn họ còn đang đắm chìm trong rung động và bi thương sâu sắc.
Nhưng rất nhanh, những người này liền nghe được thanh âm kiên định của Ngụy Quân: "Không được quỳ, đứng thẳng lên."
Không có ai đứng dậy.
Ngụy Quân trực tiếp nhấc một tay Tiếu Ân lên, trầm giọng nói: "Đứng thẳng lên, không được quỳ, về sau cũng không được quỳ người khác."
"Giết!"
Thời khắc này rốt cuộc có tín đồ trung thành của vị thần tình yêu hồi phục tinh thần lại.
Bọn họ bắt đầu báo thù cho vị thần tình yêu.
Nhưng ngay cả vị thần tình yêu cũng không phải là đối thủ của Ngụy Quân, huống chi là bọn họ.
Lần này Ngụy Quân không có nương tay.
Hắn trực tiếp xuống tay giết chết.
Chỉ giây lát, Ngụy Quân liền chính diện đánh chết mấy chục thần vệ, máu tươi những người này còn vương trên người Ngụy Quân, nhuộm Ngụy Quân thành một huyết nhân.
Nhưng Ngụy Quân hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Chuyện này đối với hắn mà nói, đều là tràng diện nhỏ.
Ngụy Quân lập lại lời nói vừa rồi: "Đều đứng hết lên, không được quỳ. Các ngươi nhớ kỹ, về sau các ngươi ai cũng không được quỳ. Vô luận là quan trên, hay là thần linh. Công xã Văn Minh thành lập, chính là để cho mỗi người Tây đại lục đều bình đẳng, không ai phải quỳ gối khúm núm dưới chân người khác sống tạm, nghe hiểu chưa?"
Thần vệ là thị vệ trung thành nhất của thần linh.
Nhưng thần vệ cũng là tinh anh trong đám người Tây đại lục.
Bọn họ tín ngưỡng rất thuần túy, nhưng tín ngưỡng của bọn họ đã chết.
Cho nên học thức và năng lực của bọn họ bắt đầu phát huy tác dụng.
Tiếu Ân làm Thống lĩnh thần vệ của vị thần tình yêu, hắn nhìn Ngụy Quân kiên định trước mặt, trong lòng nhất thời bắt đầu kích động.
Thần vệ khác cũng giống như vậy.
Hầu như bọn họ sinh ra ý tưởng giống nhau:
Có thần khoác bộ tây trang mang chiếc giày da bắt buộc bọn họ quỳ xuống, có người toàn thân đẫm máu kêu gọi bọn họ đứng thẳng người lên.
Thời đại bừng tỉnh, ngọn lửa cách mạng, ở trong giờ phút này, được thể hiện vô cùng trọn vẹn.