Thủ nghĩa thành nhân kim nhật sự, nhân gian biến chủng tự do hoa (1)
Trước kia hắn cuồng nhiệt tín ngưỡng thần linh, cho rằng thần linh là hoàn mỹ không sứt mẻ.
Nhưng trong lòng hắn lại cho rằng, nếu hắn không quỳ bái thần linh, thần linh sẽ tức giận.
Đây vốn dĩ là một nghịch lý.
Nhưng hắn không muốn thừa nhận.
"Ngụy tiên sinh, thứ cho ta nói thẳng, nghe nói Đông đại lục các ngươi có Phật tổ cũng được xưng phải phổ độ chúng sinh, phật môn cũng chủ trương chúng sinh bình đẳng, nhưng Phật tổ phân chỗ ngồi cũng có cấp bậc rõ ràng như thế, hơn nữa tín đồ gặp pho tượng Phật tổ, cũng phải dập đầu bái lạy như thế." Tiếu Ân hết sức phản bác nói: "Có thể thấy được phải dùng hành động tỏ vẻ tôn kính đối với thần linh hoặc là Phật tổ, hai vùng đại lục Đông Tây phương đều là như thế."
"Ngươi nghĩ sai một sự kiện rồi." Ngụy Quân nói.
"Cái gì?"
"Đông đại lục không có Phật tổ, chỉ có pho tượng trong Đại Hùng bảo điện." Ngụy Quân thản nhiên nói: "Nếu thật sự có Phật tổ giáng thế, chỉ sợ trước tiên Phật tổ sẽ san bằng phật môn dám lấy cờ hiệu của hắn đi thu nạp tín ngưỡng."
Ánh mắt Ngụy Quân đặt ở trên người Tiếu Ân, trầm giọng nói: "Phật tổ Đông phương là giả, thần linh Tây phương lại là thật sự. Nhưng thần linh và Phật tổ giống nhau, bọn họ đều không nên là thật. Bọn họ chỉ có thể làm một biểu tượng để tín ngưỡng, chứ không nên chân chính tồn tại. Nếu không, hòa bình tốt đẹp sẽ không tồn tại. Vấn đề lớn nhất của Tây đại lục, nằm ở những thần linh đang tồn tại trên đời này. Trừ bỏ toàn bộ thần linh, bầu trời Tây đại lục sẽ tỏa sáng."
Rèn rẹt.
Một đạo lôi đình từ trên trời giáng xuống.
"Kẻ báng bổ thần, tự tìm đường chết."
Thần phạt!
Nữ thần trí tuệ, đã đến.
Hơn nữa đó là toàn lực ra tay.
Nàng hấp thụ giáo huấn của vị thần chiến tranh và vị thần tình yêu, không để Ngụy Quân có một chút thời gian phản ứng.
Trên thực tế, lần này Ngụy Quân cũng quả thật không hề phản ứng.
Sách lược nữ thần trí tuệ đã thành công.
Thiếu chút nữa Ngụy Quân liền gặp hạn...
Đáng tiếc, trong lòng Ngụy Quân ôm một con mèo nhỏ.
Chỉ là con mèo nhỏ này giết thần như giết gà.
Ngay cả hiện tại có thương tích trong người, nhưng cũng không phải thần phạt có thể đối phó được ngay.
Ngụy Quân không phản ứng, trước tiên Ma Quân cũng có báo động, rồi trực tiếp giúp Ngụy Quân đỡ được một đòn thần phạt.
Ngay sau đó, Ma Quân trực tiếp mang Ngụy Quân biến mất trong tầm mắt mọi người, sau đó mình biến ảo thành bộ dáng Ngụy Quân, một bàn tay to che phủ bầu trời từ trên cao giáng xuống, trực tiếp vỗ nữ thần trí tuệ ở giữa không trung rớt xuống dưới.
Thật giống như là chụp ruồi bọ.
Nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng khí phách tỏa ra bốn phía.
Trong nháy mắt ấy, thái dương trên trời cũng mất đi màu sắc.
Vị thần trí tuệ chí cao vô thượng trong lòng rất nhiều tín đồ, ngay cả một chưởng của "Ngụy Quân" cũng không có ngăn cản nổi, liền trực tiếp bị Ngụy Quân chụp nằm trên đất.
Ngụy Quân trong trạng thái ẩn thân nghe được Ma Quân nhỏ giọng nói thầm một câu: "Lại có thể là một thế thân."
Nhưng âm thanh thì thầm này không có bị người ngoài nghe được.
Đám người Tiếu Ân, người Công xã Văn Minh, bao gồm các vị thần trong Chúng Thần Điện, bọn họ chỉ thấy nữ thần cường đại và trí tuệ không chịu nổi một kích của Ngụy Quân.
Đám người Tiếu Ân nhìn đến hỏng mất, còn đang phục hồi tinh thần.
Các vị thần trong Chúng Thần Điện lạnh toát hết cả người, mất hồn mất vía, không thể tin vào hai mắt của mình.
Chỉ có người của Công xã Văn Minh, thấy tất cả tình huống vừa rồi, hưng phấn quá đỗi.
Nhất là Kiều Trì.
Hắn trực tiếp quỳ xuống, hốc mắt đỏ bừng, trong miệng thì thào tự nhủ.
"Là thật, tất cả đều là sự thật."
Tạp Nhĩ phát hiện Kiều Trì không thích hợp, kỳ quái hỏi: "Đại sư, cái gì là thật?"
Kiều Trì kích động nói: "Đạo sư cách mạng vĩ đại, tiên phong phản đế phản phong kiến, người ghi chép lịch sử công chính, người thuần phục sao Văn Khúc, lãnh tụ tinh thần Nho gia, ân nhân cứu mạng Mặc gia, Thánh hiền hành tẩu chốn nhân gian, dũng sĩ đồ thần thành công, người sáng lập Công xã Văn Minh, Ngụy Quân từ nay về sau, còn có thể nhiều thêm một cái danh hiệu - nam nhân một tay chế tạo hoàng hôn chư thần. Truyền thuyết là thật, truyền thuyết chân chính là sự thật."
Kiều Trì thực kích động.
Cũng thực thấp thỏm.
Rõ ràng cái hoàng hôn chư thần kia là lời tiên đoán vô căn cứ của hắn.
Như thế nào mà hiện tại càng xem càng giống thật vậy chứ?
Hắn không dám nghĩ nữa.
Chỉ có thể cắn chặt răng.
Dù sao lời tiên đoán là thật.
Khẳng định không có vấn đề gì liên quan đến hắn.
Tâm tình Kiều Trì hưng phấn xen lẫn thấp thỏm, đến lúc Ngụy Quân trở về tòa thành Văn Minh, mà vẫn chưa có biến mất.
Hắn thề với trời, lúc trước buông lời tiên đoán về hoàng hôn chư thần, thuần túy chính là nói liều mà thôi.
Tiền thế có rất nhiều người thường xuyên nói liều mỗi ngày. . . Nếu mà đúng hết thì quốc gia sớm muộn gì cũng xong đời mất.
Mọi người cũng chính là thuận miệng mà nói những loại lời nói kiểu này, thực sự thì cũng chẳng ai xem là thật.
Cũng là bởi Kiều Trì rất bất mãn đối với đủ loại hiện trạng của Tây đại lục, cho nên mới tạo ra một tràng dư luận, phát tán ba lời đồn.
Ba lời đồn bị biến tấu thành năm trăm phiên bản, nhưng thật ra nằm trong dự kiến của Kiều Trì.
Nhưng mà lời đồn này lại có thể càng ngày càng được chứng minh là thật, liền hoàn toàn vượt ngoài tiên liệu của Kiều Trì.
Nhìn Ngụy Quân đại thắng khải hoàn, mang theo chiếc mũ giết thần vinh diệu sáng chói trở về, ba lời đồn của Kiều Trì như tan nát.
Cái này đến cùng là cái tình huống gì?
"Ngụy tiên sinh, trên thần sơn tổng cộng cũng chỉ có mười hai chủ thần." Kiều Trì nói.
Ngụy Quân trừng mắt nhìn.
Trong giọng nói của Kiều Trì đầy sự hỗn loạn và rung động: "Một mình ngài liền giết chết 3 vị, không hổ là nam nhân một tay chế tạo hoàng hôn chư thần."
Ban đầu Kiều Trì thổi phồng Ngụy Quân là nam nhân chế tạo hoàng hôn chư thần, thật ra chỉ là đơn thuần muốn tăng lên uy tín một chút mà thôi.
Hắn căn bản không nghĩ tới về sau lại có thể từng bước chứng thực.
Hiện tại Kiều Trì nghiêm trọng hoài nghi mình thật sự có thiên phú trong phương diện tiên đoán, thậm chí có năng lực quyết định vận mệnh hướng đi.
Bằng không tại sao thế giới lại vận chuyển dựa theo phương hướng mà hắn nói liều cơ chứ?
Thực hiển nhiên, hắn suy nghĩ nhiều rồi.
Kiều Trì một mặt tự khen mình, một mặt mê man.
Bản thân cũng bị phân liệt rất lợi hại.
Ngụy Quân cũng có chút kinh ngạc
"Mới mười hai chủ thần? Vậy chẳng phải là nhanh chóng bị giết sạch rồi? Sao mà yếu như vậy?"