Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 651 - Chương 651. Giết Hết Hoa Anh Đào Bay Trên Bầu Trời, Từ Nay Về Sau Chẳng Còn Tây Kinh Trên Đời (2)

Chương 651. Giết hết hoa anh đào bay trên bầu trời, từ nay về sau chẳng còn Tây Kinh trên đời (2) Chương 651. Giết hết hoa anh đào bay trên bầu trời, từ nay về sau chẳng còn Tây Kinh trên đời (2)

Giết hết hoa anh đào bay trên bầu trời, từ nay về sau chẳng còn Tây Kinh trên đời (2)

Nhưng nếu có thể, không cần phải làm.

Ngụy Quân lười làm như vậy.

Ngụy Quân theo khí tức và lời nhắn lại của Ma Quân, rất nhanh liền tìm được Ma Quân.

Sau đó liền thấy được thầy thuốc có một cái mũi to bị Ma Quân cột vào trên giường, đang không ngừng giãy dụa.

Trong miệng thầy thuốc này còn không ngừng tuôn ra quốc tuý chửi mắng người của Tây đại lục.

Thực đáng tiếc, thầy thuốc cũng không biết hắn đang mắng một con mèo.

Ma Quân hiện tại biến ảo thành hình dáng, đích thị là hình dáng Ngụy Quân. . .

Làm thầy thuốc nhìn thấy Ngụy Quân chân thật đến sau, "Quốc tuý" trong miệng hắn liền im bặt, mà chỉ trợn mắt há hốc mồm nhìn hai tên Ngụy Quân.

Ngụy Quân cũng kinh ngạc nhìn về phía Ma Quân cosplay mình, nghi hoặc nói: "Ngươi sắm vai thành hình dáng của ta làm cái gì?"

Ma Quân trực tiếp chửi má nó: "Bổn tọa gần đây quen thuộc nhất chính là ngươi, vậy mới biến thành hình dáng của ngươi. Không nghĩ tới ngươi thế mà quá nổi danh, thằng nhãi này nhận ra là ngươi, hắn nói đời này tuyệt đối không xem bệnh cho người Đông đại lục, quả thực có bệnh."

Ngụy Quân nghe vậy mày kiếm nhếch lên, mang ánh mắt một lần nữa đặt ở trên người thầy thuốc.

Thầy thuốc này bị Ma Quân buộc thực rắn chắc.

Làm một thần y, hắn hiển nhiên lần đầu tiên gặp được loại chuyện này.

Mà Ma Quân cũng sẽ không quản hắn.

Ngụy Quân dù sao chỉ có một.

Ma Quân có thể liếm Ngụy Quân, nhưng mà ở trước mặt những người khác, Ma Quân thủy chung vẫn là Ma Quân.

Nếu làm ma, luôn luôn tùy tâm sở dục, không phải phong cách cơ bản sao?

Ngụy Quân cảm thấy một chút tật xấu cũng không có.

Hơn nữa cái gì mà tuyệt đối không xem bệnh cho người Đông đại lục?

"Vị thầy thuốc này, Đông đại lục chúng ta có câu, gọi là lương tâm thầy thuốc. Ở Đông đại lục chúng ta, mặc dù là một gã đao phủ giết người như ma, chỉ cần đi đến trên tay thầy thuốc, thầy thuốc cũng nhất định sẽ đem hết toàn lực cứu trị tính mạng đao phủ này, điều này gọi là đạo đức nghề nghiệp, ngươi ngay cả một chút đạo đức nghề nghiệp cũng không có sao?" Ngụy Quân hỏi.

Thầy thuốc cười lạnh nói: "Đối với người đông đại lục các ngươi, ta tuân thủ đạo đức nghề nghiệp làm cái gì? Ta trị bệnh cứu người, là cứu đồng bào của ta, chứ không phải là đám người ngoại lai các ngươi."

Ngụy Quân trừng mắt nhìn, có chút bừng tỉnh đại ngộ: "Kì thị chủng tộc? Theo ta được biết, Tây đại lục cấm kì thị chủng tộc, đối xử bình đẳng mới là sự đúng đắn về chính trị của Tây đại lục."

Thầy thuốc tiếp tục cười lạnh nói: "Ta đương nhiên không phải người kì thị chủng tộc, ta đời này hận thứ nhất chính là người kì thị chủng tộc, hận thứ hai lại là người Càn quốc các ngươi."

Ngụy Quân: ". . ."

Ma Quân nổi giận.

Nàng cũng không có tính tình tốt như Ngụy Quân vậy.

"Ngụy Quân, giết quách hắn đi cho rồi, xem hắn còn có thể ngông cuồng, bổn tọa cho hắn biết mặt?" Ma Quân cả giận nói.

Ma Quân thật ra cũng không phải là đao phủ giết người như ma.

Nhưng mà thân là Ma Quân, cho tới bây giờ nàng cũng không kiêng kị việc giết người.

Nếu mà có người khi dễ nàng tốt tính, vậy là tìm sai người rồi.

Ngụy Quân kiên nhẫn hơn so với Ma Quân, hắn nhíu mày nói: "Cuộc chiến tranh năm đó là người Tây đại lục các ngươi khởi xướng, ngươi có cái tư cách gì để hận người Càn quốc như vậy?"

"Chúng ta phải đi giải phóng cho các ngươi, chúng ta là vì thành lập toàn bộ trật tự thế giới mới của nhân loại, thành lập cộng đồng vận mệnh chung cho nhân loại, có vinh cùng hưởng. Người Càn quốc các ngươi chẳng những không cảm kích, ngược lại còn giết nhiều đồng bào chúng ta như vậy, các ngươi đều nên. . ."

Ngụy Quân vỗ một cái lên đầu hắn vỡ óc nát bấy.

"Đồ điên loạn đầu óc." Ngụy Quân trào phúng nói.

Vỗ chết gã kia xong, Ngụy Quân nhanh chóng lấy khăn giấy ra lau tay.

Ra tay giết kẻ này, hắn thực cảm thấy ô uế tay mình.

Nhưng mà không giết chết hắn, lại sẽ ô uế lỗ tai mình.

Giữa hai thứ có hại, chọn thứ ít có hại hơn.

Ngụy Quân cuối cùng vẫn quyết định chọn ô uế tay mình.

Ma Quân mười phần vui mừng đối với sự sát phạt quyết đoán của Ngụy Quân.

Không hổ là nhân sủng của bản miêu.

"Ngụy Quân, chúng ta nên đi thôi, ta xem đám thầy thuốc Tây đại lục này đối với thương thế của ta cũng không có biện pháp gì." Ma Quân nói: "Hơn nữa cho dù bọn họ có biện pháp, cũng sẽ không chữa cho ta, bọn họ tràn ngập kỳ thị đối với người bên Đông đại lục, cảm xúc phản Càn cực cao."

Ma Quân cũng chẳng phải là người Càn quốc.

Nhưng mà nàng cảm thấy Ngụy Quân thì đúng.

Nếu nhân sủng của bản miêu là người Càn quốc, vậy bản miêu tự nhiên cũng đứng chung trận tuyến với nhân sủng của mình.

Lập trường không thể loạn.

Ngụy Quân gật gù, nói: "Bọn họ quả thật rất khó có tác dụng gì đối với thương thế của ngươi."

Ma Quân thụ thương ở trên trời.

Hơn nữa Ngụy Quân thậm chí hoài nghi Ma Quân là kẻ đầu tiên nhìn thấy di thể Đạo Tổ, đã bị ô nhiễm những tạp chất của Đạo Tổ.

Loại nguyên nhân ô nhiễm cấp bậc này, nếu thầy thuốc Tây đại lục có thể trị tốt, vậy bọn họ trực tiếp lên trời rồi.

Căn bản là không cần thiết phải ở lại nhân gian này.

Ngụy Quân lúc trước sẽ không cho rằng thầy thuốc Tây đại lục có thể chữa khỏi thương tích Ma Quân.

Lúc ấy hắn chỉ muốn đuổi Ma Quân rời khỏi mình mà thôi.

Hiện tại nếu xác nhận thần linh Tây đại lục căn bản không hề muốn hắn chết, vậy không cần tiếp tục cố tình tiễn Ma Quân đi nữa.

"Lại nói, thời điểm ở tòa thành Văn Minh, ta cảm giác người của tòa thành Văn Minh rất thân thiện, thế mà cuối cùng bọn họ vì sợ hãi mà lựa chọn vứt bỏ ta, nhưng mà ít nhất không nhìn ra cảm xúc phản Càn ở bề ngoài. Đến Tây Kinh, ta phát hiện tình huống hoàn toàn không giống như vậy." Ngụy Quân nói.

Ma Quân trào phúng nói: "Tòa thành Trung Ương thật ra ngôn luận phản Càn cũng rất cao đấy, tuy nhiên so với Tây Kinh còn kém một chút, nhưng mà trên tổng thể thì phản Càn cùng với lời kêu gọi khai chiến Càn quốc vẫn là chiếm chủ yếu. Giữa hai đại lục có huyết hải thâm thù rất khó hóa giải, tòa thành Văn Minh tựa như là một thế ngoại đào nguyên, tình huống nơi đó ngược lại là tồn tại khác biệt."

Tòa thành Văn Minh được xưng tòa thành bất chiến, trung lập vĩnh cửu.

Cho nên năm đó tác chiến đối với Đại Càn, người của tòa thành Văn Minh cũng không có tham dự.

Bọn họ vẫn bảo trì trung lập.

Chỉ nghiên cứu và truyền thừa văn minh.

Điều này làm cho bầu không khí tòa thành Văn Minh nhìn qua mười phần hòa hợp.

Nhưng đi ra khỏi tòa thành Văn Minh, Ngụy Quân phát hiện cũng không phải tất cả những nơi khác ở Tây đại lục đều giống như tòa thành Văn Minh vậy.

Bình Luận (0)
Comment