Sông núi khác vực, không đội trời chung (2)
"Chỉ là tướng quân giết người vô tình như vậy tạo ra quá nhiều sát nghiệt, từ trước đến nay đều không có kết cục tốt." Vương Hải nói.
Ngụy Quân thản nhiên nói: "Bình sứ không rời khỏi cái giếng, tướng quân khó tránh khỏi chết trận sa trường. Có hậu quả nhãn tiền của Dương đại soái, loại kiêu hùng như Cơ Soái này, chắc rằng đã sớm thấy được kết cục của mình, không cần chúng ta quan tâm quá nhiều."
Ngụy Quân nói hai câu này có ý tứ bảo Vương Hải quan tâm chuyện ăn cây củ cải trắng, nhưng Vương Hải cũng không vì vậy mà không vui, chỉ kinh ngạc nói: "Ngụy Quân, tuổi của ngươi không lớn, nhưng thật ra cái nhìn cũng khá cao thâm đấy."
Ngụy Quân: ". . ."
Ngươi căn bản không tưởng tượng được tuổi của ta lớn thế nào đâu.
Cái nhìn của ta có thể không cao thâm sao?
Lần này Ngụy Quân và Vương Hải không đếm xỉa đến chuyện đồ thành.
Nhưng mà đại bộ phận mọi người đều đặt tâm trí vào chuyện này.
Giờ đây đột nhiên tập kích nhằm vào thành Tây Kinh, thực hiển nhiên đánh cho Tây Kinh choáng váng.
Đến thời điểm thành Tây Kinh bị hủy đi gần một phần năm, binh đoàn kỵ sĩ đóng quân tại thành Tây Kinh mới kịp phản ứng.
Trong thành dâng lên mấy luồng khí tức cường đại đến cực điểm, làm Ngụy Quân cũng có chút ghé mắt.
Nhưng mà tất cả chuyện này hiển nhiên nằm trong dự kiến của Cơ Soái.
"Tặc tử phương nào xâm phạm Tây Kinh ta?"
"Nã pháo!"
Oành!
Thiên Nguyên đại pháo trước mắt đại biểu cho kết tinh công nghệ cao nhất Đại Càn, Ngụy Quân thấy rõ ràng hai quả.
Hơn nữa đồng loạt khởi động.
Một đám mây hình nấm trong thành Tây Kinh bốc lên cao khói tỏa mịt mù.
Trong lúc đất rung núi chuyển, truyền đến vài tiếng rống giận: "Binh đoàn kỵ sĩ, giết địch, giết địch!"
"Ồn ào!"
Lâm tướng quân rống to một tiếng, truyền khắp toàn bộ chiến trường.
Ngay sau đó, Lâm tướng quân hấp dẫn ánh mắt mọi người, bao gồm Ngụy Quân.
Chỉ thấy một đạo thiểm điện nhoáng lên, Lâm tướng quân giống như một cơn gió bay tới, vươn tay đặt phía trên cổng thành Tây Kinh.
Sau đó. . .
"Lên!"
Nổ ầm một tiếng!
Toàn bộ thành Tây Kinh đều lung lay rung chuyển.
Vừa rồi hai quả Thiên Nguyên đại pháo đồng loạt bắn, đều không có tạo thành loại hiệu quả này.
Ma Quân cũng bị chiến lực của Lâm tướng quân dọa giật mình.
"Không phải chứ, lấy thực lực của nàng sao lại có loại quái lực này?" Ma Quân kinh ngạc.
Thực lực Lâm tướng quân nhìn qua cũng chỉ là một tướng quân có trình độ bình thường.
Nhưng mà cái khí lực này. . . Dọa luôn cả Ma Quân.
"Ta đã thấy quái thai trời sinh thần lực, nhưng mà tiểu cô nương này cũng hơi quá đáng rồi." Ma Quân trào phúng nói.
Xác thực có chút quá phận.
Bởi vì Lâm tướng quân giờ phút này, lại có thể nâng cổng thành Tây Kinh thành lên cao bằng một tay.
Tiếp sau đó. . .
"Chuyện này. . ."
"Cái gì. . ."
"Chết ta mất."
Bùm!
Binh đoàn kỵ sĩ vừa đến nghênh chiến, bị Lâm tướng quân vung cổng thành Tây Kinh quật tới, lập tức đánh bay mấy chục kỵ sĩ.
Tay đứt chân cụt bay múa đầy trời, vô cùng bạo lực.
Lúc này Lâm tướng quân vung cổng thành Tây Kinh, xuất chiêu hoành tảo thiên quân, rõ ràng có một loại uy thế khiến ngàn quân tránh lui.
Ngụy Quân tán thưởng nói: "Lâm gia có nữ nhân trưởng thành, có cái khí thế lực bạt sơn hà!"
Lâm muội muội khả ái như vậy.
Nhưng sự tương phản quá lớn.
Thanh âm tán thưởng của Ngụy Quân không hề nhỏ, cho nên rơi vào trong tai Lâm tướng quân.
Lâm tướng quân đang chiến đấu thì lảo đảo một cái, thiếu chút nữa bị quân đoàn kỵ sĩ bao vây.
Cũng may nàng rất nhanh ổn định trận tuyến, trước tiên liếc nhìn Ngụy Quân hung hăng trừng mắt một cái, sau đó lại tiếp tục giết tới.
Tiết tướng quân lập tức đuổi kịp.
Hiển nhiên trước kia nhị nữ có diễn luyện qua phối hợp tác chiến rất nhiều lần, Lâm tướng quân phụ trách chủ công vào vị trí C, tận khả năng sát thương kẻ địch tối đa.
Mà Tiết tướng quân phụ trách thu gặt đầu người, không hiện núi không thấy nước, tất cả tính mạng kỵ sĩ đã bị Lâm tướng quân đưa tiễn vào âm tào địa phủ.
Nhị nữ liên thủ có thể nói là quần anh tụ hội, quả thực là ăn ý như thần.
Mà bóng người hai nàng thế như chẻ tre, chính là hình ảnh thu nhỏ của cuộc chiến thành Tây Kinh.
Quân đoàn kỵ sĩ phản ứng đã rất nhanh.
Hơn nữa thực lực phòng ngự bản thân thành Tây Kinh cũng rất mạnh, thành Tây Kinh vốn chính là một trọng trấn phòng ngự.
Nhưng mà bất ngờ không kịp đề phòng, thành Tây Kinh ở trước mặt Cơ Soái bọn họ, có vẻ không chịu nổi một kích.
Ra tay trước chiếm ưu thế rất quan trọng.
Huống chi, Cơ Soái hoàn toàn đánh thành Tây Kinh một đòn trở tay không kịp.
Quan trọng nhất là, bên Cơ Soái, thực lực toàn phương vị nghiền áp.
Nhân số cũng nghiền áp.
Bọn họ đến Tây đại lục, là vì báo thù cho Ngụy Quân, bọn họ vốn chuẩn bị làm lớn một trận ở Tây đại lục.
Kết quả đột nhiên phát hiện Ngụy Quân không chết, động lực làm lớn một trận tạm thời biến mất.
Nhưng đồ thành Tây Kinh, diệt cái tòa thành chiến tranh cả ngày hô hào phải tái khởi động thánh chiến này, đối với bọn họ mà nói là rất có sức dụ hoặc.
Huống chi, còn có Cơ Soái đi đầu.
Vậy còn có cái gì phải hỏi?
Trực tiếp theo chân bọn họ làm là được.
Một phương là tỉ mỉ bày ra, thậm chí trước tiên diễn luyện qua, đem tất cả khả năng đều đã tính toán làm tốt dự án rồi.
Mà một phương còn lại là bất ngờ không kịp phòng bị, hoàn toàn thuộc loại chuyện tới trước mắt mới vội vàng ngăn cản.
Tuy chiếm cứ địa lợi, nhưng Cơ Soái lần này không phải đi tập kích chiếm lĩnh thành Tây Kinh, mà là đi tập kích hủy diệt hoàn toàn thành Tây Kinh.
Cho nên ưu thế địa lợi này, tốc độ biến mất có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.
Hơn nữa sau khi Cơ Soái phát ra mệnh lệnh tuyệt sát.
"Trường Không lệnh - bổn soái muốn cho thành Tây Kinh không còn một ngọn cỏ!"
"Sát!"
Màu máu bao phủ toàn bộ thành Tây Kinh.
Đồ tể vô tình, giáng lâm ở tại Tây đại lục.
Mang đến chỉ có vận rủi và tử vong.
Cơ Soái ban ra Trường Không lệnh.
Quân lệnh như núi.
Cho nên, dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ thành Tây Kinh đang biến thành một tòa tử thành.
Dân chúng ở thành Tây Kinh rên siết, chửi bới, phẫn nộ.
"Là người Càn đánh tới đây."
"Đáng chết, chúng ta cầm lấy vũ khí phản công. . ."
"Người Tây Kinh sẽ không bao giờ làm ..."
Không hề thiếu dân chúng bản địa thành Tây Kinh cầm lấy vũ khí chuẩn bị nghênh chiến.
Sau đó bị quân đội Đại Càn vô tình nghiền nát.
Thời khắc này, là đồ thành.
Cho nên quân đội không có chút do dự và không đành lòng.
Quân đội Đại Càn tàn sát, rốt cuộc làm cho trong thành Tây Kinh rất nhiều người bình tĩnh trở lại.