Sông núi khác vực, không đội trời chung (1)
"Ai không muốn ra tay, hiện tại cứ tự nhiên quay về Đại Càn. Người ở lại, theo bổn soái đồ thành."
Trường Không lệnh ban ra, không chừa một ngọn cỏ.
Cơ Trường Không, là đồ tể trong miệng Tây đại lục và yêu đình, hôm nay tái hiện lại cảnh nợ máu khôn cùng.
Áo choàng đỏ như máu bay phất phới.
Nghe tiếng rên xiết trong thành Tây Kinh, nhìn hoa anh đào biến thành màu máu bay đầy trời, Ma Quân cảm khái nói: "Thật sự là một gã đồ tể lãnh huyết vô tình nha, Ngụy Quân, ngươi thấy thế nào?"
"Tự dẫn mười vạn bầy hổ lang, cưỡi ngựa cầm đao vào chốn địch. Giết hết hoa anh đào bay múa, từ giờ về sau xóa Tây Kinh. Đại Càn có Cơ Soái, may mắn lớn lao!"
Cho tới nay, nhóm người trung gian Ngụy Quân và Cơ Soái bọn họ là cách một thế hệ thậm chí hai thế hệ.
Phong thái đám người Cơ Soái ở trên chiến trường, Ngụy Quân chỉ có thể từ trên sách phỏng đoán một hai.
Hôm nay, hắn rốt cuộc tận mắt kiến thức được.
Hắn rốt cuộc giống như miêu tả trên sách, mọi người truyền miệng đánh giá, và tương đương những gì mà nhóm người phê bình trước mắt.
Trường Không ra lệnh, không chừa một ngọn cỏ!
Chín chữ này, Ngụy Quân rốt cuộc rõ ràng đây là tổng kết huyết lệ của rất nhiều kẻ địch.
"Đại Càn có thể có một quân đội đệ nhất nhân thiết huyết cứng rắn như vậy, quả nhiên là hạnh phúc của quốc gia, hạnh phúc của dân chúng."
Vương Hải không hề ra tay.
Hắn là do Càn đế phái tới, thể hiện Nho gia và quân đội chung sức hợp tác, cũng tỏ vẻ Đế đảng và Ngụy đảng đứng chung chiến tuyến, ở thái độ phương diện vì Ngụy Quân báo thù là nhất trí.
Hiện tại nếu Ngụy Quân không có việc gì, vậy Vương Hải tự nhiên không có lý do ra tay.
Hơn nữa loại chuyện đồ thành này, Nho gia cũng đề xướng không ủng hộ.
Nhìn thành Tây Kinh nháy mắt đã bị lửa đạn bao phủ, tuy trong ánh mắt Vương Hải không phải là không đành lòng, nhưng mà trong giọng nói vẫn có chút cảm khái.
"Đồ thành. . . Luôn quá mức rồi." Vương Hải nói: "Ngụy Quân, ngươi cũng là kẻ đọc sách thánh hiền mà lớn lên, biết được trong quá trình đồ thành, chết nhiều nhất cũng là dân chúng vô tội."
Ngụy Quân cũng không có ra tay.
Loại chuyện đồ thành này, Ngụy Quân cũng làm không được.
Nhưng Ngụy Quân cũng không có ngăn cản.
Hắn chỉ nghe tiếng lửa đạn gầm rú, cảm thụ được chiến tranh thiết huyết và tàn khốc.
"Thật sự vô tội sao?" Ngụy Quân hỏi ngược lại.
Vương Hải kinh ngạc nhìn về phía Ngụy Quân.
"Tiền bối chưa có đi vào thành Tây Kinh phải không?"
"Chưa có."
"Ta đi rồi." Ngụy Quân nói: "Những chỗ trong tòa thành này, nơi nơi đều tràn ngập cảm xúc chống đối, người Càn quốc chúng ta ở trong thành Tây Kinh đều bị kỳ thị, thậm chí là bị ghét bỏ. Ngài thương hại bọn họ, nhưng bọn họ cũng không thương hại ngài."
Dừng một chút, Ngụy Quân tiếp tục nói: "Hơn nữa nếu không có những người này ủng hộ, hậu cần của quân đội Tây đại lục xâm lăng chúng ta từ nơi nào đến? Rất nhiều chuyện đều có nhân quả, dưới lửa đạn, nào có cái gọi là oan hồn."
Kiếp trước Ngụy Quân từng nghe nói qua một câu – không có oan hồn dưới bom nguyên tử.
Tuy thế giới này không có bom nguyên tử, nhưng mà ý nghĩa là tương đồng.
Cơ Soái bọn họ lập kế hoạch đồ thành Tây Kinh, thực hiển nhiên cũng không phải ngày một ngày hai.
"Cơ Trường Không. . . Sát phạt quá mức, tổn thương đến thiên hòa." Vương Hải lắc đầu nói: "Dụng binh đường đường chính chính như Dương đại soái mới là vương đạo, Cơ Trường Không dụng binh, theo đuổi lực sát thương cực hạn, cứ như vậy, ngày sau chúng ta ở trên chiến trường đụng độ binh sĩ Tây đại lục, xác suất bọn họ tử chiến sẽ cao hơn so với đầu hàng, cũng sẽ gia tăng thương vong của phía chúng ta."
"Nghe qua, tiền bối nói như vậy là không sai." Ngụy Quân nói.
Vương Hải nghe ra Ngụy Quân trong lời nói có ẩn ý: "Ngươi không đồng ý với ý kiến của ta?"
Ngụy Quân thản nhiên nói: "Tiền bối, loại chuyện đồ thành này, là Tây đại lục làm trước đúng không?"
Vương Hải gật đầu.
"Vậy ngài có làm công tác thống kê qua hay không, Tây đại lục dừng việc đồ thành từ khi nào?" Ngụy Quân hỏi.
Vương Hải nói: "Lão phu thật đúng là chưa có quan tâm đến vấn đề này."
"Ta tra xét rồi, vì điều tra tư liệu cuộc chiến tranh vệ quốc, ta tra xét qua những tin tức liên quan." Ngụy Quân nói: "Binh sĩ Tây đại lục đình chỉ đồ thành ở trong biên giới Đại Càn chúng ta, chính là sau khi Cơ Soái cho quân giết kẻ địch đầu hàng và đồ thành những khu chiếm đóng."
Thời điểm ban đầu của cuộc chiến tranh vệ quốc, liên quân Tây đại lục thế như chẻ tre.
Hơn nữa vũ khí hai bên hơn kém nhau rất lớn, nhìn qua phía Đại Càn hoàn toàn không chịu nổi một kích.
Lúc ấy ngôn luận Tây đại lục đều truyền ra "Ba tháng diệt vong Đại Càn".
Cho nên Tây đại lục ở thời kỳ đầu khai chiến đánh đâu thắng đó không gì cản nổi bị biểu hiện giả dối của thắng lợi làm cho mê hoặc, tiến hành đồ thành ở những khu vực chiếm đóng để bành trướng lãnh thổ, thậm chí đã bắt đầu di dân đại quy mô.
Chuyện này trực tiếp tạo ra thảm án sau này, cũng khiến cho thanh danh Cơ Soái lên cao.
Năm đó Cơ Trường Không, còn chưa phải là quân đội đệ nhất nhân như hiện tại.
Hắn chỉ là ngôi sao mới nổi hơi được xem trọng một chút mà thôi.
Nhưng mà Cơ Trường Không hữu dũng hữu mưu.
Giúp cho quân đội Đại Càn ổn định gót chân, bắt đầu thời điểm phản công, Cơ Trường Không liền trổ hết tài năng.
Hơn nữa sau khi thu phục lại những vùng đất bị địch chiếm đóng, đối mặt quân đội và con dân Tây đại lục đầu hàng lúc ấy, Cơ Trường Không trực tiếp cự tuyệt tiếp nhận bọn họ đầu hàng.
Một mạch huyết tẩy mọi thứ.
Từ đó, cái danh "Trường Không ra lệnh, không chừa một ngọn cỏ" nổi tiếng lưu truyền khắp thiên hạ.
Khi Dương đại soái còn tại vị, phương thức dụng binh khát máu của Cơ Soái như vậy tự nhiên rất khó được thống lĩnh đại cục.
Nhưng mà từ lúc Cơ Soái bắt đầu lấy máu trả máu, vô luận là Tây đại lục hay là yêu đình, công kích đối với Đại Càn lại bắt đầu khách khí hơn rất nhiều.
Gặp nhau trên chiến trường, chỉ có giết hoặc là bị giết.
Nhưng việc đồ thành diệt môn, cũng hầu như sắp tuyệt tích.
"Anh hùng của địch, là kẻ thù của ta. Kẻ thù của địch, là anh hùng của ta. Nếu Đại Càn không có Cơ Soái, chỉ có một đám người quân tử khiêm nhường, thương vong binh sĩ có thể sẽ lớn hơn nữa hay không thì ta không biết, nhưng mà thương vong dân chúng bình dân, khẳng định là sẽ lớn hơn nữa." Ngụy Quân nói.
Vương Hải không có phản bác.
Hắn là Bán Thánh.
Không phải hủ nho.
Hơn nữa thế giới này cũng không có dư thừa hủ nho.
"Đại Càn xác thực cần một sát tinh như Cơ Soái vậy."
Vương Hải bị Ngụy Quân thuyết phục.