Trong bề dày lịch sử, vạn trượng hào quang (1)
"Sông núi khác vực, không đội trời chung", tám chữ này vốn chính là ý nghĩa đó.
Mà Ngụy Quân còn bỏ thêm một tầng buff cho tám chữ này.
Sau đó ý chí của thế giới này rất hiển nhiên lại tự chủ trương lý giải thêm một tầng nghĩa nữa.
Vì thế liền hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo mà Ngụy Quân muốn biểu đạt ý tứ lúc ban đầu.
Làm Ngụy Quân nhìn thấy hiệu quả mình tạo thành, hắn cũng choáng váng một hồi.
"Cái tình huống gì?"
"Ta chính là một Đại nho vô cùng bình thường, đây là cái tình huống gì?"
"Tiền bối, đây là ngài làm sao?"
Ngụy Quân úp nồi đen lên Vương Hải.
Khóe miệng Vương Hải nhếch lên.
"Thực ra lão phu đang muốn nói đây là ta làm."
Da mặt dày thật nha.
Đáng tiếc, hắn còn muốn mặt mũi.
Giới hạn năng lực của mình, Vương Hải vẫn rõ ràng.
Lại cho hắn thêm một trăm năm, hắn cũng không làm được một bước này.
"Ngụy đại nhân, ngài thật sự là người được trời chọn."
Vương Hải cũng được mở mắt rồi.
Một nhà Đại nho thế mà có thể làm được một bước này.
Thánh nhân năm xưa so sánh với Ngụy Quân, chỉ sợ cũng phải thua chị kém em.
Ngụy Quân: "Ta chỉ là một gã Đại nho thôi mà, vì cái gì mà ngưu bức như vậy?"
Vương Hải: ". . ."
Nghe kìa, đúng không hả?
Mọi người đều là người một nhà, có thể đừng làm màu như vậy hay không?
Càng khó chịu hơn so với Vương Hải vẫn là người thành Tây Kinh.
Vốn sau khi người Tây Kinh thành phản ứng, nhất là khi quân đoàn kỵ sĩ phản ứng lại đây, bọn họ đang dần dần ổn định trận tuyến của mình.
Phản kích là không có khả năng phản kích, thực rõ ràng lần này Cơ Soái hoàn toàn chuẩn bị kỹ càng, trên thực lực là nghiền áp, bọn họ không có khả năng chuyển bại thành thắng, vậy cũng quá vũ nhục năng lực Cơ Soái.
Nhưng mà không có khả năng chuyển bại thành thắng, nhất thời cố thủ phòng ngự, vẫn thực có khả năng.
Nơi này dù sao cũng là Tây đại lục.
Nếu bên Đại Càn không thể tấn công trong một thời gian dài, khẳng định họ phải rút lui kịp thời, bằng không sẽ bị quân đội và cường giả Tây đại lục làm vằn thắn.
Nhưng mà Vương Hải và Ngụy Quân trước sau hỗ trợ thêm cho quân đội Đại Càn, trực tiếp để cho lực sát thương quân đội phe Đại Càn tăng vọt.
Phòng ngự mà bọn họ mong cố thủ được, đang trở nên lung lay sắp đổ.
Cơ Soái ngửa mặt lên trời cười to: "Bổn soái bắt đầu thích Nho gia, tiền bối, từ nay về sau, Đại nho Nho gia chỉ cần thông qua trắc nghiệm trung thành, có thể được làm phó thủ hoặc chủ soái một đội quân."
Cái khác không nói, chỉ riêng việc Nho gia mang đến việc tăng buff cho quân đội, mà khu trừ toàn bộ Nho gia tòng quân đi ra ngoài quân đội, chính là phạm tội đối với người một nhà.
Nhưng mà cũng không thể để cho Nho gia độc chưởng quân quyền.
Nho gia rất toàn năng, lên ngựa có thể đánh trận, xuống ngựa có thể trị quốc.
Tại trên triều đường, Nho gia đã muốn chiếm cứ nửa giang sơn thậm chí còn nhiều hơn nữa.
Nếu trong quân đội, cũng để Nho gia cầm quyền, vậy vận mệnh một quốc gia, liền thật sự phải cho Nho gia định đoạt mất rồi.
Tuy Nho gia có trình độ rất cao ở thế giới này, cũng đích xác có nhân tài xuất hiện lớp lớp, nhưng bất kỳ người nào hiểu biết sâu sắc, trừ bỏ người Nho gia, cũng sẽ không có một phương thế lực nào hoàn toàn yên tâm đối với họ.
Nhóm người Cơ Soái này và ngay cả Hoàng đế cũng phản đối, huống chi mang vận mệnh trong tay giao cho Nho gia?
Trừ phi Nho gia được Ngụy Quân phụ trách quản lý, nếu không bọn họ khẳng định sẽ không trao cơ hội này cho Nho gia.
Phó thủ, là một chức vị rất thích hợp.
Không nắm giữ quyền lực tuyệt đối, nhưng mà cũng cũng có đủ phân lượng, có thể thỏa mãn khẩu vị Nho gia, đồng thời mang đến lợi ích tăng lên cho quân đội.
Đương nhiên, chi tiết của chuyện này, còn phải bàn bạc cụ thể.
Để thực hiện nó một cách thực sự, mỗi người phải dựa vào năng lực của chính mình.
Lý thuyết suông trên giấy thì khác, việc này tuyệt đối phải tự mình thực hành.
Bàn tính đánh ở một số thời điểm thì tốt lắm, nhưng mà đến lúc thực hành, sẽ có rất nhiều tình huống không ngờ tới xuất hiện.
Cơ Soái chỉ là tung trước thiện ý của mình, ngày sau như thế nào, còn phải xem tình hình thực tế phát triển ra sao.
Nhưng sau khi Vương Hải thu được thiện ý của Cơ Soái, trong lòng rất là vui vẻ.
Sau cuộc chiến tranh vệ quốc, Thế lực Nho gia ở trong quân hầu như bị quét dọn không còn.
Cho đến ngày nay, có thể nói là nhổ tận gốc cũng không đủ miêu tả.
Vì để cho Nho gia trở về trong quân, mấy năm nay Nho gia vẫn ngầm cố gắng làm rất nhiều chuyện.
Nhưng hiệu quả rất nhỏ.
Hiện tại Cơ Soái là quân đội đệ nhất nhân của Đại Càn, nguyện ý chủ động một lần nữa tiếp nhận Nho gia, điều này sẽ làm con đường của Nho gia ở trong quân đội dễ đi hơn rất nhiều.
Đương nhiên, thực tế vào việc, khẳng định còn có thể có khó khăn khác.
Nhưng mà vạn sự khởi đầu nan.
Thiện ý của Cơ Soái, chính là bước ra một bước từ 0 đến 1, một bước này là khó khăn nhất.
Phía sau từ 1 đến 100, còn lại là xem tự thân năng lực của bọn họ.
Lần đặt cược này của Nho gia, hiển nhiên trước mắt còn không có cược thua.
Nghĩ đến đây, tâm tình Vương Hải hiển nhiên có chút sung sướng.
Mà tương phản với hắn, tâm tình của người trong thành Tây Kinh hiển nhiên mười phần chán nản.
Bại cục của bọn họ đã hoàn toàn định rồi.
Mà phe Đại Càn, còn không có ý tứ thu tay lại.
"Cơ Trường Không, ngươi nhất định sẽ xuống địa ngục, trọn đời không thể siêu sinh."
"Cơ Trường Không ngươi không chết tử tế được."
"Đồ tể, đao phủ."
"Ta nguyền rủa cả nhà Cơ gia diệt tuyệt, Cơ Trường Không ngươi đoạn tử tuyệt tôn."
"Ta ở dưới Cửu U, chờ cùng tên đồ tể ngươi hội hợp."
"Cơ Trường Không, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi."
. . .
Các loại nguyền rủa ác độc, tất cả đều nhắm vào trên người một mình Cơ Soái.
Nhưng bóng người Cơ Trường Không vẫn đứng thẳng tắp hiên ngang như cũ, sát khí tận trời.
"Ngươi làm người ta còn không sợ, ta sợ ngươi thành quỷ?"
"Tiếp tục giết."
"Tất cả tội nghiệt, hãy quy hết về ta."
"Phi chiến ca bên bờ biển Tây, hát mừng cho Đại Càn ta."
"Vung cương đao trong thành Tây Kinh, từng đao nhuốm máu quân thù."
. . .
Uy danh giết người.
Phong thái nhuốm máu.
Ngụy Quân không được chứng kiến phong thái tung hoành chiến trường của Võ An Quân Bạch Khởi, không biết hung thần tuyệt sát có phong cách giết người ra sao.
Nhưng mà mối hận thấu xương Tây đại lục và yêu đình, bởi vì "Trường Không hạ lệnh, không chừa một ngọn cỏ" lập nên phong thái sát Thần của Cơ Soái, hôm nay Ngụy Quân xem như được kiến thức rồi.
Quả nhiên là lãnh khốc vô tình giống như trong lời đồn.