Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 657 - Chương 657. Trong Bề Dày Lịch Sử, Vạn Trượng Hào Quang (2)

Chương 657. Trong bề dày lịch sử, vạn trượng hào quang (2) Chương 657. Trong bề dày lịch sử, vạn trượng hào quang (2)

Trong bề dày lịch sử, vạn trượng hào quang (2)

Tây Kinh thành, là đại thành xa hoa nổi tiếng ở Tây đại lục, so với tòa thành Văn Minh thì chỉ có hơn chớ không kém, quân đoàn kỵ sĩ đóng quân ở chỗ này cũng là quân đoàn số một của mười đại quân đoàn Tây đại lục.

Hôm nay, chính thức xoá tên trên thế gian.

Ngụy Quân hiện tại cũng không có nhớ lại toàn bộ ký ức Thiên Đế, kiếp trước Ngụy Quân cũng chỉ sinh ra ở niên đại hòa bình.

Vì vậy hôm nay Cơ Trường Không, mang đến rung động không nhỏ cho Ngụy Quân.

Dù sao, chiến tranh và đồ thành, Ngụy Quân trải qua hai kiếp làm người thì hôm nay xem như lần đầu tiên được trực tiếp chứng kiến cảnh tượng này.

Hơn nữa nhân quả đồ thành, hắn cũng không nguyện dễ dàng dính dáng vào.

Cơ Trường Không đều vững tâm như sắt thép từ đầu tới cuối, kiên định bất di bất dịch.

"Dưới thanh danh nổi tiếng, danh xứng với thực."

"Cơ Soái, không hổ là Cơ Soái."

"Cũng chỉ có Cơ Soái, mới có thể ngăn chặn nhóm người Đại Càn kiêu binh hãn tướng này."

Vương Hải cũng mười phần cảm khái.

Thành Tây Kinh lúc này, đã hoàn toàn bị phá nát thành phế tích.

Mà vẻ mặt Cơ Trường Không lạnh lùng, cũng không có biểu hiện ra khoái cảm thắng lợi sau khi đồ thành, bảo trì mười phần cảnh giác như trước.

"Lâm tướng quân."

"Có."

"Mang cổng thành Tây Kinh thành về, trở về Đại Càn dùng để tế điện những oan hồn chết đi này."

"Vâng."

"Triệu tướng quân."

"Có."

"Ngươi dẫn bộ hạ lưu lại với bổn soái, ngăn cản cho đại quân."

"Mạt tướng lĩnh mệnh."

"Những người khác, khởi hành, trở về địa điểm xuất phát."

Cơ Soái hiện tại cũng không ngại khai chiến cùng Tây đại lục.

Hiện tại yêu đình và liên minh người tu chân đã bắt đầu đánh nhau, nếu Đại Càn không khai chiến với Tây đại lục, xét về đại cục mà nói thì ngược lại là bất lợi.

Chỉ có Đại Càn cũng lâm vào vũng bùn chiến tranh, yêu đình và liên minh người tu chân mới có thể đâm nhau tóe máu.

Nhưng khai chiến thì khai chiến, bọn họ nếu tiếp tục lưu lại toàn bộ ở Tây đại lục, thì chỉ có chờ chết.

Ngăn địch ở ngoài biên giới, khai chiến ở bản thổ Tây đại lục, chỉ giống như bây giờ, đánh lén, cường sát, sau đó nhanh chóng dời đi.

Giống như liên quân Tây đại lục năm đó vậy, trực tiếp xâm lược Đại Càn, tác chiến với quân đội Đại Càn ở bản thổ Đại Càn, tiếp tục kiên trì khẳng định là chỉ có chết.

Vết xe đổ ở phía trước, loại người dụng binh thiên tài như Cơ Soái, đương nhiên sẽ không tự tìm đường chết.

Nếu phải quyết đấu cùng quân đội tinh nhuệ Tây đại lục, ở trên biển khẳng định tốt hơn so với trên bản thổ Tây đại lục.

Nhưng luận thực lực hải quân, Đại Càn lại xác thực không bằng Tây đại lục.

Dù sao vũ khí kém hơn nhiều vẫn là tồn tại khách quan.

Tây đại lục vũ khí trang bị cao cấp hơn ít nhất một thời đại so với Đại Càn, điều này không phải trong thời gian ngắn có thể vượt qua.

Cho nên thái độ Cơ Soái hiện tại là không sợ khai chiến, nhưng mà khai chiến như thế nào, đánh như thế nào, quyền chủ động phải nắm giữ ở mình trong tay.

Đoạn hậu tự nhiên là có phiêu lưu.

Hắn lựa chọn mình và Triệu Vân tướng quân cùng nhau lưu lại, mang phiêu lưu lớn nhất giữ lại cho mình.

Làm thống soái quân đội, làm người khởi xướng cuộc chiến đồ thành lần này, Cơ Soái gánh vác phải tất cả trách nhiệm.

Ngụy Quân cũng có thể cảm ứng được, các cường giả khác của Tây đại lục đang lục tục kéo tới nơi này rồi.

Lúc này lưu lại đoạn hậu, là có phiêu lưu.

Nhưng phiêu lưu này là nhằm vào Cơ Soái và Triệu Vân bọn họ.

Ngụy Quân nếu lưu lại, nhắm chừng phiêu lưu không lớn.

Thần linh Tây đại lục không xuất tràng, một đám phàm nhân, chỉ sợ còn chưa đủ sức gây thương tổn cho hắn.

Hơn nữa khó mà nói đối phương sẽ không liều mạng.

Suy nghĩ như vậy, nên Ngụy Quân chủ động nói với Cơ Soái: "Cơ Soái, ta lưu lại cùng với ngài đoạn hậu."

Không đợi Cơ Soái cự tuyệt, Ngụy Quân tiếp tục nói: "Ta lưu lại ở Tây đại lục trong khoảng thời gian này, coi như là có một ít hiểu biết đối với Tây đại lục. Ta lưu lại, hẳn là có thể giúp đỡ mọi người, để cho Triệu tướng quân trở về đi."

Cơ Soái vốn là muốn cự tuyệt.

Bọn họ lần này đến vì báo thù cho Ngụy Quân.

Hiện tại Ngụy Quân bình an vô sự, vậy bọn họ đương nhiên muốn đem một Ngụy Quân bình an trở về Đại Càn.

Nhưng mà lời nói của Ngụy Quân khiến cho hắn do dự.

Hắn nghĩ tới lúc trước Ngụy Quân lưu lại, đối mặt với vị thần chiến tranh mà cũng có thể giữ được tính mạng.

Tuy lúc này Cơ Soái còn chưa biết Ngụy Quân làm như thế nào, nhưng mà không hề nghi ngờ, Ngụy Quân không yếu đuối như hắn tưởng tượng.

Vẫn có thể tin tưởng một chút.

Nghĩ đến điểm này, Cơ Soái nhanh chóng làm ra quyết định.

"Tốt, Ngụy Quân ngươi lưu lại đoạn hậu cùng với ta. Triệu tướng quân, ngươi lên đường trở về."

Triệu Vân không có cò kè mặc cả.

Thời chiến, quân lệnh như sơn.

Quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức.

Làm một Đại tướng quân, Triệu Vân rất xứng với chức vụ.

Chắp tay lĩnh mệnh, Triệu Vân đi ngang qua bên người Ngụy Quân, vỗ vỗ bả vai Ngụy Quân, nói: "Còn sống về Đại Càn, ta mời ngươi uống rượu."

Ngụy Quân cười nói: "Không thành vấn đề."

Hắn biết là Triệu Vân không sợ chết, cũng không e ngại lưu lại phiêu lưu đoạn hậu, bằng không năm đó cũng sẽ không tham gia cuộc chiến tranh vệ quốc.

Nhưng không sợ chết và không muốn chết cũng không hề mâu thuẫn.

Bản thân Ngụy Quân không sợ nguy hiểm, nếu có thể, hắn vẫn nguyện ý mang nguy hiểm lưu lại cho mình, mang an toàn trao cho những người khác.

Cơ Soái cũng không có cách nào.

Cơ Soái làm ra quyết định đồ sát thành Tây Kinh, làm người trưởng thành, hắn hẳn là vì lựa chọn của mình mà trả giá đắt.

Lại nói Ngụy Quân tin tưởng Cơ Soái dám lưu lại đoạn hậu, nhất định cũng có chuẩn bị hậu thủ cho bản thân.

Cho nên không cần phải lo lắng cho Cơ Soái.

Quả nhiên.

Một nhánh quân đội Đại Càn vừa rút đi, mà cường giả Tây đại lục đã đuổi giết tới đường ven biển, mắt thấy muốn đem Cơ Soái và Ngụy Quân bọn họ đi làm bánh bao, hậu thủ của Cơ Soái chuẩn bị liền xuất hiện.

Ba tiếng rồng gầm.

Như sóng vỗ bờ.

Nhấc lên cuồn cuộn từng ngọn sóng lớn.

Mà cường giả Tây đại lục nhìn ba con rồng khổng lồ chậm rãi trồi lên từ trong biển, tất cả đều xanh mét sắc mặt.

"Ma long đông phương tà ác."

"Đây là Long cung muốn khai chiến với chúng ta sao?"

"Cơ Trường Không, ngươi đừng tưởng rằng có Long tộc giúp đỡ, ở trên biển ngươi vẫn không phải đối thủ là của chúng ta."

. . .

Cơ Trường Không ngửa mặt lên trời cười to: "Nói lời thừa nhiều quá, nếu các ngươi muốn khai chiến, vậy bổn soái phụng bồi đến cùng. Nếu các ngươi không dám, vậy sớm cút đi, đi trùng kiến thành Tây Kinh đi."

Bình Luận (0)
Comment