Huynh đệ huých tường, ngoại ngự kỳ vũ (4)
Nhưng nàng khẳng định không thể tưởng được, Ngụy Quân ra bài hoàn toàn không theo lộ số.
Mà Đỗ Uy cũng không có như nàng suy nghĩ, sau khi đi vào Đại Càn trực tiếp đi tìm Tứ hoàng tử.
Đỗ Uy mang mục tiêu du thuyết đầu tiên định ở trên người Trấn Tây Vương.
Ở Đỗ Uy thấy, thuyết phục Trấn Tây Vương, hy vọng giết chết Ngụy Quân thành công sẽ lớn hơn so với thuyết phục Tứ hoàng tử.
Hơn nữa cũng không cần trả giá nhiều lợi thế.
Nữ thần trí tuệ để cho hắn tùy ý phát huy, vậy Đỗ Uy rõ ràng làm theo suy nghĩ của bản thân.
Cho nên mới có chuyến đi hôm nay.
"Các người vì sao nhất định phải giết Ngụy Quân?" Trấn Tây Vương khó hiểu nói.
Hoàng thất bọn họ muốn giết Ngụy Quân là có đủ lý do.
Tây đại lục là vì cái gì?
Đỗ Uy lắc lắc đầu, nói: "Việc này tôi cũng mười phần khó hiểu, là thần minh trực tiếp hạ ý chỉ. Vương gia, nếu ngài không tiếp thu ý tốt của tôi, vậy việc này cuối cùng rất có khả năng sẽ để thần minh trực tiếp kết cục, đến lúc đó Đại Càn các người tổn thất sẽ càng nhiều, tính mạng Ngụy Quân cũng không thể bảo đảm.
Giết chết Ngụy Quân, chúng ta đưa lên một quả thần cách cho Vương gia, Vương gia sẽ thành bằng hữu vĩnh viễn của Tây đại lục chúng tôi, thậm chí chiến tranh giữa chúng ta cũng không phải không có đường sống dịu đi.
"Vương gia, theo tôi được biết, Ngụy Quân thậm chí chủ động trừ khử hiềm nghi ngươi giết chết hắn cho ngươi. Một khi đã như vậy, ngài cần gì phải do dự chứ? Phải biết rằng, mâu thuẫn giữa Ngụy Quân cùng hoàng thất các người là không thể điều hòa."
Trấn Tây Vương nhìn về phía Đỗ Uy, tâm tình có chút trầm trọng.
Mâu thuẫn giữa Ngụy Quân cùng Đại Càn hoàng thất, bao gồm Ngụy Quân chủ động trừ khử hiềm nghi Trấn Tây Vương giết chết mình, chuyện này Đỗ Uy thế mà đều biết.
Cái này thuyết minh thám tử của Tây đại lục ở Đại Càn cũng không ít.
Tuy Trấn Tây Vương sớm đã biết việc này, nhưng sau khi chứng thực, vẫn cảm giác được áp lực cực lớn.
Thực lực của Tây đại lục, trước mắt mà xem còn mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn.
Hơn nữa liên hệ cùng thần minh cũng càng thêm chặt chẽ so với tưởng tượng của hắn.
Áp lực không chỉ đến từ Tây đại lục, còn có thần minh Tây đại lục.
Trấn Tây Vương mặt trầm như nước, đại não đang tiến hành đấu tranh tư tưởng kịch liệt.
Sau một lát, Trấn Tây Vương bưng trà.
Tiễn khách.
Cũng không có đưa ra đáp án rõ ràng.
Đỗ Uy thất vọng mà quay về.
Chờ Đỗ Uy đi rồi, Trấn Tây Vương nhìn về phía thế tử cùng phụ tá của mình.
"Các ngươi thấy thế nào?"
Phụ tá do dự một chút, sau đó nói: "Vương gia, từ góc độ tiền lời đến xem, đây là nhất vụ mua bán một vốn bốn lời."
Thế tử trầm ngâm nói: "Phụ thân, Ngụy Quân có thể để cho thần minh Tây đại lục kiêng kị, thuyết minh hắn quả thật uy hiếp rất lớn. Nếu ngày sau hắn là địch cùng chúng ta, chúng ta sẽ cực kỳ khó giải quyết."
Trấn Tây Vương gật đầu nói: "Các người nói đều đúng, nhưng ta vẫn quyết định cự tuyệt."
Phụ tá: "..."
Thế tử lá gan lớn một chút, hắn chủ động hỏi: "Phụ thân, vì sao?"
Trấn Tây Vương âm thanh lạnh lùng: "Huynh đệ huých tường, ngoại ngự kỳ vũ (anh em đánh nhau ở trong nhà, có người ngoài đến ăn hiếp, lại cùng chống lại). Ngụy Quân là con dân Đại Càn chúng ta, ta là Trấn Tây Vương Đại Càn. Khi nào thì Đại Càn cần nhờ bán đứng con dân Đại Càn để bảo vệ bình an? Đại Càn như vậy, cũng không đáng bổn vương đi thủ hộ."
"Vương gia hiểu sâu đại nghĩa, nhưng Ngụy Quân đáng để Vương gia làm như vậy sao?" Phụ tá nghi ngờ nói.
Trấn Tây Vương trả lời chém đinh chặt sắt: "Đáng giá, chớ có quên, trước khi việc này phát sinh, Ngụy Quân quyết định lưu lại, ở trước mặt mọi người rửa sạch hiềm nghi giết chết hắn cho bổn vương. Nếu Ngụy Quân không có làm như vậy, thì bổn vương có lẽ sẽ đáp ứng điều kiện của Đỗ Uy. Nhưng Ngụy Quân nếu đã tin ta, bổn vương tất không phụ hắn."
Ngụy Quân hoàn toàn không biết gì cả, lúc này một trận gió thổi tới, cảm giác phía sau lưng có chút phát lạnh.
Ngụy Quân thì thào tự nói: "Luôn cảm giác lại có điêu dân muốn bảo vệ ta."
Không thể không nói, Ngụy Quân dự cảm vẫn là thực chuẩn.
Nhưng chính hắn giờ phút này còn chưa có ý thức được.
Mặt khác, hắn đột nhiên nhận được Lục Nguyên Hạo truyền tin.
Lục Nguyên Hạo nói với hắn một sự kiện, làm cho Ngụy Quân mừng rỡ:
"Đại thần ngoại giao Tây đại lục Đỗ Uy bí mật đi tới Đại Càn, sau đó bí mật gặp gỡ Trấn Tây Vương, toàn bộ hành trình giữ bí mật, nội dung nói chuyện tạm thời vẫn chưa biết được. Ngụy đại nhân, nhớ phải bảo vệ bản thân cho tốt."
Ngụy Quân sau khi thu được thư Lục Nguyên Hạo, nháy mắt cảm giác mình đã trúng giải thưởng lớn.
Quả nhiên không hổ là bản Thiên Đế.
Cái vận khí này cũng quá tốt rồi.
Tuy chưa có thấy qua Đỗ Uy, nhưng Ngụy Quân có nghe nói qua.
Một lần trước nghe nói tới Đỗ Uy, chính là Đỗ Uy phá đổ thành Văn Minh.
Có thể thấy được Đỗ Uy hoàn toàn không phải đèn không dầu.
Lần này Đỗ Uy bí mật đến Đại Càn, lại bí mật gặp gỡ Trấn Tây Vương.
Giám sát ti không biết là nguyên nhân gì, Ngụy Quân kết hợp nhắc nhở của Nữ thần Trí Tuệ đối với hắn, đã đoán được chân tướng.
Đỗ Uy đây là Nữ thần Trí Tuệ phái tới giết hắn.
Tuy Đỗ Uy không có trực tiếp đi tìm tri kỷ của hắn, mà là liên hệ Trấn Tây Vương, nhưng Ngụy Quân cũng không cho rằng như vậy có gì không tốt.
Tri kỷ hay không, không sao cả.
Chỉ cần hắn có thể chết là được.
Trấn Tây Vương cũng có thực lực có thể giết chết hắn.
Ngụy Quân đối với người muốn giết chết hắn, thật ra không có yêu cầu gì đặc biệt.
Về phần Trấn Tây Vương có thể giết chết hắn hay không. . .
Nguyên bản Ngụy Quân vẫn có chút lo lắng.
Nhưng Lục Nguyên Hạo trong thư nói cho hắn Trấn Tây Vương thế mà giữ bí mật đối với hành tung của Đỗ Uy.
Có thể thấy được trong lòng Trấn Tây Vương khẳng định là có ý tưởng.
Bằng không sẽ quang minh chính đại mà làm việc.
Nghĩ đến điểm ấy, Ngụy Quân cho Trấn Tây Vương một cái like thật lớn.
Sau đó Ngụy Quân ngôn từ chính nghĩa trả lời Lục Nguyên Hạo: "Lục đại nhân, xin chuyển cáo Lục Tổng quản, ta ở chỗ Trấn Tây Vương thực an toàn. Chiến tranh sắp tới, tối kỵ nội chiến. Ta tuyệt đối tin tưởng Trấn Tây Vương, cũng xin Giám sát ti không cần nghi ngờ lập trường của Trấn Tây Vương. Lúc này chúng ta cần nhất chính là đồng tâm hiệp lực, huynh đệ huých tường, ngoại ngự kỳ vũ. Nhớ lấy, nhớ lấy."
Ngụy Quân sau khi trả lời Lục Nguyên Hạo, cảm giác bản thân ổn.
Nhưng Ngụy Quân thật không ngờ, trả lời này không chỉ đến trong tay Lục Nguyên Hạo.
Cũng bị Trấn Tây Vương thu hết vào trong mắt.