Ta xem không hiểu, nhưng ta chịu rung động rất lớn (1)
Thế tử Trấn Tây Vương sau khi nhìn thấy Ngụy Quân trả lời, quả thực bội phục sát đất đối với phụ vương mình.
Đối với Ngụy Quân cũng nháy mắt kính nể hẳn lên.
"Phụ vương, Ngụy đại nhân quả nhiên giống như người dự đoán, hoàn toàn tín nhiệm đối với ngài, con phục rồi." Thế tử Trấn Tây Vương nói.
Trấn Tây Vương vuốt râu mỉm cười, cũng like cho con mình một phát: "Việc này con cũng có công, nếu không phải con cảnh giác, bản thân ta cũng không có chú ý tới."
Trấn Tây Vương tuy không cần ngôi vị hoàng đế, nhưng hắn vẫn thực coi trọng đối với con của mình, lại càng coi trọng đối với chức trách của mình.
Cho nên Trấn Tây Vương ở trước đó đã bẩm lên Càn đế, cầu một cái phân kính Giám Thiên Kính cho con mình.
Để theo dõi dị động thành Trấn Tây.
Việc này hắn giao cho thế tử phụ trách.
Vừa là vì an toàn con mình, cũng là vì an toàn thành Trấn Tây.
Giám Thiên Kính giám sát thiên hạ, bởi vì bờ biển tây hắn trú đóng bất cứ lúc nào cũng có khả năng phát sinh chiến tranh, cho nên thế tử Trấn Tây Vương khởi động toàn bộ công năng của Giám Thiên Kính.
Mà Ngụy Quân là đối tượng hắn trọng điểm theo dõi.
Dưới tình huống bình thường, Ngụy Quân thu được truyền âm phù, nếu là bày ra kết giới mới mở ra truyền âm phù mà nói, vậy cho dù thế tử Trấn Tây Vương có Giám Thiên Kính hỗ trợ, thật ra cũng không phát hiện được dị thường.
Giám Thiên Kính còn chưa có trâu bò đến loại trình độ này.
Thật nếu trâu bò đến loại trình độ này, vậy dân chúng Đại Càn đã hoàn toàn không có riêng tư, cái này cũng không bình thường.
Nhưng Ngụy Quân căn bản là không có ý thức giữ bí mật.
Hắn cũng không sợ bị người khác biết bí mật của mình.
Cho nên Ngụy Quân sau khi thu được Lục Nguyên Hạo truyền âm, đã trực tiếp tùy tiện phóng ra.
Vì thế bị thế tử Trấn Tây Vương vừa vặn phát hiện được.
Sau đó Ngụy Quân lại ở trước mặt Trấn Tây Vương cùng thế tử Trấn Tây Vương, trực tiếp đọc ra trả lời của mình cho Lục Nguyên Hạo, lại để cho Trấn Tây Vương cùng thế tử Trấn Tây Vương nghe một lần nữa.
Sau khi nghe xong, thế tử Trấn Tây Vương phải gọi là cảm động cùng xấu hổ.
"Phụ vương, là con sai lầm rồi. Ngụy Quân quân tử hết sức chân thành như vậy, cho dù là địch, cũng có thể đường đường chính chính. Nếu ngay cả quân tử như vậy cũng chết ở dưới âm mưu quỷ kế, vậy thật là quá làm cho người ta thất vọng. So sánh với Ngụy đại nhân, con cảm thấy vô cùng xấu hổ. Phụ vương, là con quá lấy tâm tiểu nhân đo bụng quân tử." Thế tử Trấn Tây Vương khiêm tốn nhận sai.
Hắn nguyên bản là càng hy vọng Trấn Tây Vương trừ bỏ Ngụy Quân, để đổi lấy Tây đại lục ủng hộ.
Dù sao cũng là thành thần.
Hơn nữa vô luận thấy thế nào, điều kiện mà Tây đại lục đưa ra đối với Trấn Tây Vương mà nói đều rất có thành ý.
Nhưng thấy được những chuyện mà Ngụy Quân làm, thế tử Trấn Tây Vương ý thức được mình không biết xấu hổ cùng nhỏ bé.
Trấn Tây Vương vỗ vỗ bả vai con mình, vui mừng nói: "Thấy hiền học tập, con ta có thể tỉnh lại, biết sai có thể sửa, ta là mười phần vui mừng. Không cần so sánh với quân tử như Ngụy đại nhân, chỉ cần con có thể đường đường chính chính làm người, chính là kiêu ngạo của phụ vương. Người như Ngụy đại nhân, cho dù ngày sau ta là địch, vậy cũng chỉ là đều vì chủ, không liên quan đến tư oán gì. Nếu ta bán đứng Ngụy đại nhân, ngay cả có thể có được tiến bộ nhất thời, kết quả này bất quả chỉ là trở thành một con chó của Tây đại lục mà thôi."
"Con thụ giáo." Thế tử Trấn Tây Vương vui lòng phục tùng, "Phụ vương, trước đây con có nhiều hiểu lầm đối với Ngụy đại nhân, hiện tại con đã rõ ràng. Thật ra Ngụy đại nhân không phải là địch với chúng ta, hắn chỉ làm những chuyện mà bản thân cho là chính xác. Chúng ta cũng không phải kẻ địch của Ngụy đại nhân, kẻ địch trong cảm nhận của Ngụy đại nhân là đặc quyền, là không công bình. Ngụy đại nhân như vậy, cho dù thật sự đứng ở mặt đối lập chúng ta, thật ra cũng không nên hận hắn. Phụ thân, người yên tâm, chỉ cần Ngụy đại nhân còn ở chỗ chúng ta, con nhất định sẽ dốc toàn lực bảo vệ an toàn của hắn."
"Con có thể nghĩ như vậy, vi phụ thực vui mừng, xem ra, con đã trưởng thành."
Trấn Tây Vương thực hài lòng.
Hắn phát hiện Ngụy Quân thật là một tòa bảo tàng.
Quân tử hết sức chân thành như vậy, thậm chí có thể cảm nhiễm người bên cạnh, để cho người xung quanh cũng cùng nhau biến tốt theo.
Trấn Tây Vương thậm chí suy nghĩ, nếu thật sự để cho Ngụy Quân cải tạo Đại Càn, như vậy Đại Càn khẳng định cũng sẽ càng thêm tốt đẹp so với hiện tại.
Dù sao Ngụy Quân thật là một người đáng để tín nhiệm.
Mà người Quân gia bọn họ, điểm xuất phát vị tất là vì thiên hạ.
Nhưng loại ý niệm này chỉ chợt lóe lướt qua trong cảm nhận của Trấn Tây Vương, lập tức đã bị bản thân bóp tắt.
Loại ý niệm này quá nguy hiểm.
Làm thân vương Đại Càn, hắn không thể phản bội lập trường bản thân.
Chỉ là có chút ngọn lửa một khi nảy sinh, muốn dập tắt, sẽ không dễ dàng như vậy.
. . .
Ngụy Quân sau khi trả lời Lục Nguyên Hạo xong, vốn đã chuẩn bị nằm chờ chết.
Nơi này là sân nhà Trấn Tây Vương.
Nghe lời nói của Nữ thần Trí Tuệ, Tây đại lục vì giết hắn, cũng hung hăng xuất máu hơi bị nhiều.
Muốn giết hắn khẳng định là có nắm chắc.
Trấn Tây Vương thực lực bản thân cũng mạnh hơn nhiều so với Tứ hoàng tử.
Cho nên vô luận xem từ mặt nào, Ngụy Quân đều cảm thấy lần này muốn chết là thực ổn.
Hắn thậm chí còn chủ động tiêu trừ hiềm nghi cho Trấn Tây Vương.
Nói như thế, cái này thật giống như là một trận bóng đá, hắn là thủ thành đối thủ.
Hiện tại hắn chủ động thả một cái gôn không cho Trấn Tây Vương.
Nếu gôn không mà cũng có thể đá ra ngoài, vậy trình độ của Trấn Tây Vương thậm chí còn không bằng tuyển thủ quốc gia.
Cái này hiển nhiên là không có khả năng.
Cho nên Ngụy Quân có tin tưởng đối với Trấn Tây Vương.
Nhưng mà. . .
Ngụy Quân rất nhanh đã bị một chậu nước lạnh rót cho tâm lạnh.
Đỗ Uy làm đại thần ngoại giao Tây đại lục, thế mà ở sau nửa ngày đã công khai đi sứ Đại Càn.
Càng thêm chính quy so với lần trước Trần Bách Lý đi Đại Càn.
Trấn Tây Vương tổ chức nghi thức hoan nghênh hoàn toàn phù hợp quy cách.
Hai quân giao chiến, không chém sứ giả.
Loại hành vi này thực bình thường.
Nhưng ở trong cảm nhận của Ngụy Quân, cái này cũng rất không bình thường.
Trấn Tây Vương thế mà công khai hành trình của Đỗ Uy.
Cái này đối với Ngụy Quân mà nói, tuyệt đối không phải một tin tức tốt.
Đối với Đỗ Uy mà nói, cũng không phải một tin tức tốt.