Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 687 - Chương 687. Ta Xem Không Hiểu, Nhưng Ta Chịu Rung Động Rất Lớn (2)

Chương 687. Ta xem không hiểu, nhưng ta chịu rung động rất lớn (2) Chương 687. Ta xem không hiểu, nhưng ta chịu rung động rất lớn (2)

Ta xem không hiểu, nhưng ta chịu rung động rất lớn (2)

Đỗ Uy biết, Trấn Tây Vương công khai hành tung của mình, chẳng khác nào là cự tuyệt đề nghị của mình.

Hắn thực khó hiểu.

"Vương gia, ngài đã làm một quyết đoán sai lầm. Thứ ta nói thẳng, bên ta lúc này đây là rất có thành ý, hơn nữa là đang làm chuyện hại mình lợi người. Ngài không có nắm chắc cơ hội lần này, tương lai nhất định sẽ hối hận. Ta thực muốn biết, ngài vì sao lại làm ra loại lựa chọn này?" Đỗ Uy hỏi.

Trấn Tây Vương trả lời rất đơn giản: "Người Càn quốc không đánh người Càn quốc."

Đỗ Uy: ". . ."

Không nói gì để chống đỡ.

Ở một nơi khác.

Nhìn thấy thế tử Trấn Tây Vương để trần nửa thân trên, lưng đeo cành mận gai, trực tiếp quỳ gối ở trước mặt mình.

Ngụy Quân không thể hiểu đây là cái tình huống gì vậy?

Nhìn thấy thế tử Trấn Tây Vương làm ra tư thế như vậy, Ngụy Quân trong lòng sinh ra một loại dự cảm xấu.

Không may, dự cảm xấu này lại trở thành sự thật.

"Ngụy đại nhân, ta muốn xin lỗi người." Thế tử Trấn Tây Vương nói.

Ngụy Quân: ". . . Ngươi nói xin lỗi với ta?"

Ta thậm chí còn không biết ngươi.

Ngươi có khả năng làm ra chuyện gì có lỗi với ta?

Thế tử Trấn Tây Vương thành khẩn nói: "Ngụy đại nhân là quân tử hết sức chân thành, cho nên ở trước mặt Ngụy đại nhân, ta sẽ không che che dấu dấu. Không dối gạt Ngụy đại nhân, thật ra Đỗ Uy đến Càn, là muốn thuyết phục phụ vương ta giết chết người. Thời điểm ban đầu, ta là đồng ý với chủ trương của Đỗ Uy, cũng dốc hết sức khuyên bảo phụ vương đáp ứng Đỗ Uy."

Ngụy Quân mắt sáng ngời.

Có thể.

Ngươi là đồng chí tốt mà.

Nhưng Ngụy Quân lập tức đã phản ứng lại.

"Thời điểm ban đầu?"

"Không sai, ban đầu ta là muốn giết Ngụy đại nhân, cái này là ta không đúng." Thế tử Trấn Tây Vương nói: "Nhưng sau đó, ta theo dõi thấy Lục Nguyên Hạo đại nhân truyền thư cho ngài."

Ngụy Quân: ". . ."

Toàn thân hắn bắt đầu tan vỡ.

"Cái này cũng có thể theo dõi được?"

Hắn trước đó không nghe nói qua.

Trấn Tây Vương thế tử trả lời thực chân thật: "Nếu Ngụy đại nhân ý thức giữ bí mật mạnh một chút mà nói, là sẽ không theo dõi được. Nhưng phụ vương ta xin bệ hạ ban cho ta một tấm phân kính Giám Thiên Kính, mà Ngụy đại nhân lại không có cố ý giữ bí mật, trực tiếp mở ra truyền âm của Lục Nguyên Hạo đại nhân, cho nên. . . ta đã theo dõi được."

Ngụy Quân: ". . ."

Đều do bản trạch mã. . . phì, đều do Càn đế.

Ban thưởng loạn cái gì Giám Thiên Kính.

Ngụy Quân không muốn tự trách bản thân.

Nói cách khác, hắn thực lo lắng mình sẽ nhịn không được muốn tự sát.

Nhưng nên đến luôn sẽ đến.

Trấn Tây Vương thế tử hít sâu một hơi, dùng một loại ánh mắt kính ngưỡng có cả xấu hổ bên trong nhìn Ngụy Quân, sau đó dùng giọng điệu thành khẩn nhất nói ra lời tru tâm nhất: "Ta không chỉ theo dõi được Lục Nguyên Hạo đại nhân truyền tin cho ngài, ta còn theo dõi được ngài hồi âm cho Lục Nguyên Hạo đại nhân."

Ngụy Quân nhắm hai mắt lại.

Xong rồi.

Tất cả đều xong rồi.

Quả nhiên.

Trấn Tây Vương thế tử tiếp tục nói: "Lục Nguyên Hạo đại nhân nhắc nhở ngài đề phòng phụ vương ta, ngài không chỉ không có làm như vậy, thậm chí còn giải vây cho phụ vương ta ở trong trả lời Lục Nguyên Hạo đại nhân. Ngụy đại nhân, so sánh với phẩm cách như trời quang trăng sáng của ngài, cảm nhận ta thật sâu bản thân không biết xấu hổ cùng vô sỉ. Là ta lấy tâm tiểu nhân đo bụng quân tử, nghe một buổi nói chuyện của quân, thắng đọc sách mười năm. Ta không có gì để biện giải, chỉ có chịu đòn nhận tội, xin Ngụy đại nhân tha thứ ý tưởng trước đó của ta."

Ngụy Quân có thể nói cái gì?

Hắn chỉ có thể miễn cưỡng gượng ra nụ cười, bất đắc dĩ nói: "Luận tích bất luận tâm, luận tâm không ai toàn vẹn cả. Thế tử cũng không có thật sự làm cái gì đối với ta, không cần khách khí như thế."

Thần sắc khâm phục trong mắt thế tử Trấn Tây Vương càng đậm.

"Nghiêm dĩ luật kỷ, khoan dĩ đãi nhân (nghiêm khắc với bản thân rộng rãi với người ngoài), Ngụy đại nhân quả nhiên là Ngụy đại nhân, so sánh với ngài, chỗ mà ta phải học tập tiến bộ còn quá nhiều, ta sẽ cố gắng hướng về người. Ngụy đại nhân, ngài cứ yên tâm, về sau ngài ở thành Trấn Tây, tuyệt đối là thượng tân tôn quý nhất. Trừ khi ta chết, nếu không ta tuyệt không sẽ để cho người nào động tới nửa cọng tóc của ngài." Thế tử Trấn Tây Vương hứa hẹn.

Hắn là thật sự chịu phục.

Chưa từng thấy qua chính nhân quân tử đại công vô tư, lại lòng dạ rộng lớn như thế.

Mà Ngụy Quân cũng thật sự tự bế.

Vì sao mọi người thế giới này thích lấy oán trả ơn?

Những người này đều có độc mà.

"Ngụy đại nhân, ngài lấy roi quất ta một trận đi, nếu không ta thật sự không có mặt mũi gặp ngài." Thế tử Trấn Tây Vương hai tay dâng lên roi da.

Chịu đòn nhận tội, hắn là chân thật.

Ngụy Quân: ". . ."

Hắn quyết định thỏa mãn yêu cầu này của thế tử Trấn Tây Vương.

Dù sao hắn càng nghĩ càng giận.

Không đánh tên lấy oán trả ơn này một trận, thật sự là khó tiêu tức giận trong lòng hắn.

Hơn nữa ở địa bàn Trấn Tây Vương, đánh thế tử Trấn Tây Vương một trận, nói không chừng sẽ có thị vệ hoặc là tướng quân trung tâm hộ chủ nào đó ngầm đâm đao về phía hắn.

Căn cứ ý nghĩ như vậy, Ngụy Quân quyết đoán tiếp nhận roi da trong tay thế tử Trấn Tây Vương, trực tiếp quất xuống trên người thế tử Trấn Tây Vương.

Là quất thật.

Ngụy Quân không có lưu thủ.

Trấn Tây Vương thế tử phát ra một tiếng kêu đau đớn, nhưng hắn cũng không có hô đau, ngược lại lớn tiếng: "Tốt, Ngụy đại nhân quả nhiên là quân tử chân chính, không mộ quyền quý, thiết cốt boong boong. Đến, tiếp tục đánh."

Ngụy Quân mặt đầy gân đen.

Hắn hoài nghi thế tử Trấn Tây Vương bị Thượng Quan Tinh Phong đoạt xá rồi.

Bị đánh còn khen tốt.

Lúc này lục tục không hề thiếu tướng quân thủ hạ Trấn Tây Vương tụ lại đây.

Ngụy Quân cùng thế tử Trấn Tây Vương vốn cũng không có tránh bọn họ.

Thấy Ngụy Quân cầm roi đang quất thế tử Trấn Tây Vương, không ít người hơi hơi sửng sốt.

Mà Ngụy Quân sau khi nhìn thấy bọn họ, quyết định tiếp tục hút giá trị cừu hận của bọn họ.

Cho nên hắn tiếp tục quất xuống.

Sau đó thế tử Trấn Tây Vương tuy đau nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn nói rất tốt.

Hơn nữa ánh mắt nhìn về phía Ngụy Quân thế mà càng ngày càng tôn kính.

Ngụy Quân thẳng hô thằng nhãi này có bệnh.

Nhưng càng kỳ quái hơn là những người chỉ trỏ xung quanh.

"Lão vương, đây là tình huống gì?"

"Hình như là thế tử muốn giết Ngụy đại nhân, nhưng trên đường lại tỉnh ngộ ra, hiện tại thế tử chịu đòn nhận tội với Ngụy đại nhân."

"Muốn giết Ngụy đại nhân? Vậy quả thật nên đánh."

Bình Luận (0)
Comment