Ta xem không hiểu, nhưng ta chịu rung động rất lớn (3)
Ngụy Quân: ". . ."
Trấn Tây Vương nuôi ra một đám thích mượn tay người khác sao?
Thế tử Trấn Tây Vương bị đánh, không có một ai cầu tình cho hắn sao?
Trên thực tế, xác thực không có.
Bọn họ ngược lại còn cắn hạt dưa.
"Ngụy đại nhân chính là Ngụy đại nhân, thế tử Vương gia nói đánh là đánh."
"Người nói ở ngoài miệng không sợ quyền quý tôi cũng thấy qua không ít, nhưng tri hành hợp nhất giống như Ngụy đại nhân mới là thật hiếm thấy, Ngụy đại nhân là hảo hán chân chính."
"Ở địa bàn Vương gia, đánh thế tử Vương gia. Ngụy đại nhân, đàn ông thuần thiết huyết mà."
"Cái khác không nói, chỉ cần Ngụy đại nhân ngày đó ở trước mặt Cơ Soái Lục Đề Đốc nói chuyện cho Vương gia, nhân phẩm của Ngụy đại nhân đã có thể thấy được. Thế tử, ngươi sao có thể có ý đồ bất lợi đối với Ngụy đại nhân chứ?"
Thế tử Trấn Tây Vương lớn tiếng nói: "Lý thúc, là ta lang tâm cẩu phế, cho nên ta mới đến chịu đòn nhận tội với Ngụy đại nhân."
"Thế tử lại làm sai rồi, ngươi là thế tử Trấn Tây Vương, ngươi chịu đòn nhận tội, rất dễ dàng để cho Ngụy đại nhân tiến thối lưỡng nan. Hơn nữa vạn nhất đắc tội ngươi, Ngụy đại nhân ở chỗ chúng ta nửa bước khó đi làm sao bây giờ? Cũng chính là Ngụy đại nhân trong lồng ngực có chính khí, cúi đầu ngẩng đầu không thẹn với thiên địa, nếu không đổi thành người khác, ngươi hôm nay sẽ làm cho đối phương không thể xuống đài đó."
"Lý thúc giáo huấn đúng, nhưng Ngụy đại nhân quả thật là quân tử chân chính. Lòng dạ rộng lớn, không sợ quyền quý. Hạo nhiên chính khí, thiết cốt boong boong. Chuyện hôm nay thật là ta sai lầm, mà Ngụy đại nhân không bởi thân phận của ta mà đối đã với ta bằng con mắt khác, vẫn thể hiện khí khái bản thân. Hôm nay mặc kệ Ngụy đại nhân đánh ta thế nào, các người cũng không được báo thù."
Nhất đám tướng quân dưới trướng Trấn Tây Vương cười ha ha:
"Thế tử, người nghĩ quá nhiều rồi."
"Chúng ta vỗ mông ngựa Ngụy đại nhân còn không kịp, ai sẽ vì ngươi mà báo thù với Ngụy đại nhân chứ."
"Thế tử ngươi tuy cũng coi như thành khí, nhưng vẫn kém xa so với Ngụy đại nhân."
"Ngụy đại nhân, dùng sức đánh, Vương gia có nói qua, dưới côn bổng ra hiếu tử."
"Thế tử Trấn Tây Vương chịu đòn nhận tội, Ngụy đại nhân hạo nhiên chính khí đánh tỉnh thế tử, chuyện này truyền ra sẽ một đoạn giai thoại."
. . .
Một đám tướng lĩnh Trấn Tây Vương hi hi ha ha nhìn Ngụy Quân quất thế tử Trấn Tây Vương.
Thật không chút nào lo lắng.
Thậm chí còn một bên cắn hạt dưa, một bên dương danh Ngụy Quân cùng thế tử Trấn Tây Vương.
Lấy địa vị của Ngụy Quân ở thiên hạ giờ này ngày này, chuyện phát sinh giữa hắn cùng thế tử Trấn Tây Vương hôm nay truyền ra, thế tử Trấn Tây Vương cũng không dọa người.
Cũng sẽ không ảnh hưởng địa vị Trấn Tây Vương.
Giống như tướng quân kia nói, chuyện hôm nay truyền ra bên ngoài, thậm chí sẽ trở thành một đoạn giai thoại.
Chỉ cần thế tử Trấn Tây Vương ngày sau có thể làm một thế tử con trẻ mà có triển vọng, ngày sau sách sử nói đến việc này, đều sẽ thừa nhận có thừa.
Cho nên Ngụy Quân cảm giác roi da trong tay càng đánh lại càng không sức.
Hắn dù sao không phải là người có đam mê đặc thù.
Lại đánh hai cái, Ngụy Quân hoàn toàn bỏ qua.
Hắn bất đắc dĩ nói: "Bỏ đi, ta tha thứ cho ngươi."
Hôm nay, hắn xem như nhìn rõ ràng, đây là một đám người thông minh.
Từ thế tử Trấn Tây Vương, đến đám tướng quân dưới trướng Trấn Tây Vương kia, chì có càng âm hiểm hơn.
Bọn họ tôn kính đối với mình là thật.
Quả thật cũng không làm chuyện gì thương tổn đến hắn.
Nhưng bọn hắn đồng thời cũng đã đạt được mục đích của bọn họ.
Kinh qua chuyện này, Ngụy Quân thậm chí dám khẳng định, thế tử Trấn Tây Vương có thể ở trong thời gian ngắn nhất danh truyền thiên hạ.
Vẫn là thông qua phương thức cột lại một chỗ cùng với hắn.
Liêm Pha chịu đòn nhận tội, Lận tướng bụng dạ rộng lớn, "Tương tương hòa" mỹ danh truyền thiên cổ.
Thế tử Trấn Tây Vương tự nhiên không biết điển cố này.
Nhưng người thông minh không cần biết điển cố này, cũng có thể làm ra hành động này.
Đau chút tính là cái gì?
Thế tử Trấn Tây Vương là nhân vật chính trị, hắn cần là thanh danh, là tán đồng.
Cho nên hành vi của hắn hôm nay, vừa đẩy Ngụy Quân lên thần đàn, bản thân cũng dánh ánh sáng theo.
Ngụy Quân cũng không có biện pháp chỉ trích thế tử Trấn Tây Vương.
Bởi vì thế tử Trấn Tây Vương thật là để cho hắn ăn thịt, bản thân ăn canh.
Ngụy Quân có thể làm gì bây giờ?
Chỉ có thể tha thứ cho hắn.
"Thế tử, thật ra ngươi không cần thiết phải làm như vậy, Ngụy Quân ta nổi danh còn không cần thông qua phương thức này." Ngụy Quân nói.
Thế tử Trấn Tây Vương vừa nghe Ngụy Quân nói như vậy, đã biết Ngụy Quân hiểu rõ ý tưởng của hắn.
Hắn cũng không nói thêm nữa, càng không có phủ nhận, chỉ chắp tay cười nói: "Vốn cũng không muốn giấu diếm Ngụy đại nhân, ta tự nhiên biết Ngụy đại nhân danh chấn thiên hạ, không cần chút tâm ý ấy của ta. Nhưng Ngụy đại nhân không cần là chuyện của Ngụy đại nhân, ta cũng không thể xem đây là đương nhiên. Dù sao cũng là ta có tâm gia hại Ngụy đại nhân, để cho Ngụy đại nhân giẫm ta nổi danh, coi như là một mảng tâm ý của ta đối với Ngụy đại nhân. Đương nhiên, ta cũng có tư tâm của mình, còn xin Ngụy đại nhân có thể tha thứ."
Ngụy Quân chỉ chỉ thế tử Trấn Tây Vương, trào phúng nói: "Trấn Tây Vương thật đúng là có người nối nghiệp, Đại Càn thế hệ tiếp theo nhân tài xuất hiện lớp lớp mà."
Ngụy Quân luôn có cảm giác Đại Càn nhân tài xuất hiện lớp lớp có chút thái quá.
Tuy nhiên hắn là ngôi sao lóe sáng nhất trong thiên hạ, nhưng hắn là Thiên Đế, hắn trâu bò là nên có.
Nhưng Đại Càn nhân tài cũng có chút quá lợi hại như giếng phun vậy.
Từ đồng lứa trước đến đồng lứa của Ngụy Quân, Ngụy Quân nói thành thật là chưa thấy bao nhiêu phế vật.
Tri kỷ của hắn giống như cũng thực phế vật, có chút ý tứ bùn nát cũng không thể làm tường.
Những người khác giao hảo với hắn, tất cả đều là tinh anh cùng nhân tài.
Cũng chính là đụng phải liên minh người tu chân thực lực càng mạnh hơn, cùng Tây đại lục có thần minh áp trận.
Bằng không chỉ bầy yêu nghiệt này, Ngụy Quân thật sự cảm thấy bọn họ có thể lật trời.
Đương nhiên, thần thông không địch lại số trời.
Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, có đôi khi tâm tính cùng trí tuệ có thể khởi lên tác dụng cũng có hạn.
Cũng may Ngụy Quân đến đây.
Có Ngụy Quân ở đây, lấy tâm tính cùng trí tuệ của đám người Đại Càn này, cho dù đối thủ thực lực mạnh hơn, nhưng muốn lật trời. . . cũng không phải không có khả năng.
Chẳng sợ ở dưới tình huống Ngụy Quân không chết.