Ta xem không hiểu, nhưng ta chịu rung động rất lớn (4)
Đương nhiên, Đại Càn cũng có vấn đề của Đại Càn.
Ví dụ như thế tử Trấn Tây Vương trước mặt này, còn có Trấn Tây Vương sau lưng thế tử Trấn Tây Vương, tuyệt đối đều là nhân tài đứng đầu, nhất là Trấn Tây Vương, thậm chí là giống như chiến thần của Đại Càn vậy.
Nhưng Ngụy Quân biết Lục Tổng quản là muốn giết chết Trấn Tây Vương.
Vì suy yếu hoàng quyền.
Cơ Soái cũng thật sự muốn đẩy Càn đế xuống hố.
Bởi vì hắn không muốn để vận mệnh bản thân giao cho hoàng thất đến quyết đoán.
Một đám nhân tài tụ cùng một chỗ, rất khó 1+1 lớn hơn 2, rất nhiều thời điểm thậm chí sẽ nhỏ hơn 1.
Thậm chí ngay cả Ngụy Quân hắn tồn tại, cũng chế tạo phân liệt cho Đại Càn.
Cho nên nhân tài nhiều, cũng chưa chắc đã là một chuyện tốt.
Đại Càn hiện tại bị vây ở một cái ngã tư đường, vận mệnh tương lai đi con đường nào, trước mắt còn chưa ai có thể biết.
Ngụy Quân cũng lười đi đoán.
Sau khi xác định Trấn Tây Vương cùng thế tử Trấn Tây Vương đã kiên quyết buông tha ý tưởng gây bất lợi đối với hắn, Ngụy Quân lại mang toàn bộ hy vọng ký thác ở trên người tri kỷ của mình.
Đỗ Uy lúc này ý tưởng là giống như Ngụy Quân.
Thậm chí Đỗ Uy còn nghĩ nhiều thêm một tầng.
Hắn bị Nữ thần Trí Tuệ trí tuệ làm cho chấn kinh.
"Nữ thần chỉ bảo ta liên hệ Tứ hoàng tử, chưa bao giờ đề cập qua Trấn Tây Vương, thuyết minh nữ thần ngay từ đầu đã không xem trọng Trấn Tây Vương sẽ liên thủ cùng Tây đại lục. Buồn cười ta còn ý đồ nghi ngờ quyết định của nữ thần, hiện tại xem ra, chung quy vẫn là nữ thần trí tuệ vô biên.
Muốn giải quyết Ngụy Quân, vẫn phải dựa vào Tứ hoàng tử.
Nữ thần chính là nữ thần.
Nhân loại vừa tự hỏi, thần minh đã bật cười, lần này ta thật sự đã làm cho nữ thần mất mặt.
Đợi sau khi gặp Tứ hoàng tử, lần này ta nhất định nghiêm khắc tuân theo yêu cầu của nữ thần, không tự chủ trương nữa, toàn lực giao hảo Tứ hoàng tử.
"Không tiếc tất cả trả giá."
Đỗ Uy hạ quyết tâm.
Cùng lúc đó, kinh thành.
Tứ hoàng tử nhận được một phong mật tín.
Sau khi xem thư xong, Tứ hoàng tử kinh ngạc.
"Ta nghĩ sẽ câu được một con giòi tâm đen, không nghĩ tới lại có thể câu đến một đại thần ngoại giao Tây đại lục tâm đen.
Giết chết Ngụy Quân, hỗ trợ bổn hoàng tử làm Hoàng đế, thậm chí hỗ trợ bổn hoàng tử thành thần.
Lại có thể chi trước một bộ phận phần thưởng.
"Người Tây đại lục điên rồi sao?"
Tứ hoàng tử xem không hiểu, nhưng Tứ hoàng tử chịu rung động rất lớn.
Thủ hạ Tứ hoàng tử sau khi nghe Tứ hoàng tử nói như vậy trực tiếp hưng phấn: "Điện hạ, cái này là cơ hội ngàn năm một thuở, đáp ứng hắn, nhất định phải đáp ứng hắn. Sát chết một Ngụy Quân mà thôi, ngài sẽ có thể làm Hoàng đế."
Tứ hoàng tử một cước đá thủ hạ lăn ra đất, không chút khách khí mắng: "Ngu xuẩn, giết chết một Ngụy Quân mà thôi? Ngươi sẽ không nghĩ tới Tây đại lục vì sao lại trả giá lớn như vậy để giết Ngụy Quân?"
"Quản hắn vì sao." Thuộc hạ cãi lại: "Khẳng định không có chỗ tốt như Đỗ Uy cho."
"Ngươi chính là ngu đến chết." Tứ hoàng tử cười lạnh nói: "Xem một người lợi hại đến bao nhiêu, là phải xem kẻ địch nguyện ý trả giá thế nào để đối phó hắn. Tây đại lục nguyện ý trả giá lớn như vậy để giết Ngụy Quân, đã nói lên Ngụy Quân càng đáng giá hơn so với trả giá này, đạo lý đơn giản như vậy cũng không nghĩ rõ ràng, về sau ra ngoài đừng nói là theo ta lăn lộn."
Thủ hạ thực tủi thân và uất ức.
"Điện hạ, Ngụy Quân có lợi hại, hắn cũng không cho ngài ưu việt mà."
"Nói ngươi ngu xuẩn ngươi còn không tin, Ngụy Quân không chết, người Tây đại lục sẽ cuồn cuộn không ngừng cho ta ưu việt. Ngụy Quân chết, người Tây đại lục còn quan tâm tới ta sao?" Tứ hoàng tử cười nhạo nói.
Hắn quả thật xem không hiểu ý đồ của Tây đại lục, quả thật cũng chịu rung động rất lớn.
Nhưng không quan trọng.
Hắn biết làm sao thu lợi ích lớn nhất.
Ở trong cảm nhận của Tứ hoàng tử, Ngụy Quân đã chết không đáng tiền.
Nhưng Ngụy Quân còn sống thực đáng giá.
Cho nên, Ngụy Quân phải sống.
Hắn tin tưởng Ngụy Quân cũng sẽ tán đồng ý tưởng của hắn.
Tứ hoàng tử chắc chắc nói: "Tuy ta lập trường khác với Ngụy Quân, nhưng hắn nếu biết ý tưởng chân thật của ta, nhất định sẽ xem ta là tri kỷ."
…
Ngụy Quân cũng không biết bạn học tri kỷ của hắn giờ phút này ở kinh thành đã hình thành cộng minh trên linh hồn với hắn, cũng xem hắn là tri kỷ.
Thế tử Trấn Tây Vương chịu đòn nhận tội qua đi, Ngụy Quân liền cảm giác địa bàn Trấn Tây Vương mất đi lực hấp dẫn đối với mình.
Trấn Tây Vương không hổ là cô đao trấn tây hải, Đại tướng quân tự mình phóng trục gần mười năm.
Ở trên đại cục, Trấn Tây Vương là thật sự thanh thản, hoàn toàn không có ý tưởng bán Ngụy Quân cầu vinh.
Mà thế tử Trấn Tây Vương lại trở thành một chó liếm của Ngụy Quân.
Ngụy Quân đời này thường xuyên buồn rầu một sự kiện: Chó liếm nhiều thì phải làm sao bây giờ?
Được rồi, kiếp trước hắn cũng là buồn rầu chuyện này.
Ài, sai lầm lớn nhất của hắn chính là quá ưu tú.
Tóm lại, Trấn Tây Vương cùng thế tử Trấn Tây Vương cũng không muốn hại hắn, tướng quân dưới trướng Trấn Tây Vương lại một đám bội phục sát đất đối với Ngụy Quân, thậm chí còn hy vọng Ngụy Quân nói tốt bọn họ vài câu ở trên sách sử.
Dưới tình huống như vậy, Ngụy Quân ở thành Trấn Tây qua ngày phải gọi là vừa an nhàn lại an toàn.
Trọng điểm là an toàn.
Cho nên Ngụy Quân muốn chạy đi.
Hắn ghét nhất là an toàn.
Nhưng ngay ở đêm trước Ngụy Quân chuẩn bị trốn chạy, kèn chiến tranh đột nhiên thổi lên.
Chiến thuyền Tây đại lục, binh đến dưới thành.
Bước chân của Ngụy Quân vốn đã bước ra thành Trấn Tây, lại thu trở về.
Hành vi của Ngụy Quân tự nhiên không có giấu diếm được thế tử Trấn Tây Vương, dù sao thế tử Trấn Tây Vương là chấp chưởng Giám Thiên Kính.
Thấy Ngụy Quân không có lựa chọn rời đi, ngược lại lựa chọn quay trở lại thành Trấn Tây, thế tử Trấn Tây Vương trên mặt xuất hiện nụ cười.
"Ta đã biết, Ngụy đại nhân khẳng định sẽ không lâm trận bỏ chạy."
"Thế tử không hiếu kỳ ta vì sao muốn rời khỏi à?" Ngụy Quân ôm thái độ xem ngựa chết là ngựa sống nói: "Lâm trận bỏ chạy, án luật nên trảm."
Trấn Tây Vương thế tử nở nụ cười: "Ai cũng có khả năng lâm trận bỏ chạy, nhưng Ngụy đại nhân khẳng định sẽ không. Ta đoán Ngụy đại nhân sở dĩ muốn rời khỏi nơi này, là vì chiến tranh chậm chạp không có mở ra, Ngụy đại nhân không muốn ở trong hoàn cảnh an nhàn lâu. Dù sao sống ở gian nan khổ cực, chết cũng thấy vui."
Ngụy Quân: ". . ."
Hắn chán ghét người thông minh.