Một tay giơ gậy, một tay dứ cà rốt (1)
Trấn Tây Vương thế tử vỗ tay mỉm cười nói: "Xem ra bị ta đoán trúng, Ngụy đại nhân không hổ là hình mẫu đương thời."
Ngụy Quân dài thở dài một hơi: "Đám người các ngươi, luôn biến đổi cách thổi ta, thật ra ta không có vĩ ngạn vô tư như các ngươi nghĩ đâu, ta chỉ muốn chết mà thôi."
Ngụy Quân nói là lời nói thật.
Đạo chí thành thế mà không có ngăn cản hắn.
Ngụy Quân coi như là đấu trí so dũng cùng đạo chí thành đấu ra kinh nghiệm, nói như vậy, đạo chí thành không ngăn cản hắn, chỉ có thể nói rõ hắn nói như vậy khẳng định không chết được.
Quả nhiên.
Kinh nghiệm không có gạt người.
Sau khi nghe được Ngụy Quân nói mình chỉ muốn chết, thế tử Trấn Tây Vương cười ra tiếng: "Ngụy đại nhân thật sự là hài hước."
Ngụy Quân: ". . ."
Ngươi mới hài hước đó, cả nhà ngươi đều hài hước.
Lão tử nói đều là lời trong lòng.
Đám người các ngươi cũng thông minh, sao lúc này lại vờ ngớ ngẩn chứ?
"Ngụy đại nhân, ngươi nếu thật sự muốn chết mà nói, hiện tại lâm trận bỏ chạy làm một đào binh, án luật phụ vương ta thật sự có thể xử tử ngươi mà." Thế tử Trấn Tây Vương nói.
Đại chiến sắp tới, kẻ lâm trận bỏ chạy, trảm lập quyết.
Đây là quy củ trong quân.
Ngụy Quân cũng biết.
Chỉ là. . .
Ngụy Quân lại ngửa mặt lên trời thở dài: "Loại chuyện này lão tử thật sự không làm được."
Muốn chết là thật.
Nhưng lấy thân phận một đào binh đi tìm chết. . .
Thiên Đế là không làm nổi.
Luôn không thể vì đạt được mục đích, mà ngay cả kiêu ngạo của bản thân cũng vứt bỏ.
Thiên Đế hồng trần lịch lãm, là vì để cho bản thân càng mạnh hơn, không phải vì để cho bản thân học không từ thủ đoạn.
Loại chuyện này cũng không cần học.
Cho nên, Ngụy Quân chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
"Ta vẫn lưu lại, có ta ở đây, Đại Càn có thể bớt tổn thất rất nhiều người."
Tuy hắn chết, có thể lấy được chiến quả càng huy hoàng.
Nhưng nếu trong hai chọn một mà nói, vậy hắn sẽ làm một chiến sĩ.
Mà không phải đào binh.
Ngụy Quân là sống vì bản thân.
Không phải sống vì người khác.
Hắn có điểm mấu chốt cùng tiêu chuẩn của bản thân.
Cái này không phải trói buộc, mà là thể hiện sự mạnh mẽ cùng tự tin.
Không có cái này, Thiên Đế không thành được Thiên Đế.
Mà tất cả cái này ở người ngoài xem, tự nhiên đó là Ngụy Quân lâm nguy không sợ, trí tuệ đại dũng.
"Thời điểm không có chiến tranh, Ngụy đại nhân lựa chọn rời khỏi.
Sau khi chiến tranh hàng lâm, Ngụy đại nhân lựa chọn lưu lại.
Cái này đại khái chính là nguyên nhân Ngụy đại nhân có thể danh chấn thiên hạ.
Thiên hạ quân tử ngàn ngàn vạn, chỉ có Ngụy Quân tử làm cho ta mặc cảm.
"Làm phiền Ngụy đại nhân che chở."
Thế tử Trấn Tây Vương cúi người sâu đối với Ngụy Quân.
Cùng lúc đó, những người khác trong thành Trấn Tây cũng cùng kêu lên: "Làm phiền Ngụy đại nhân che chở."
Tại kỳ vị, mưu kỳ chính.
Ngụy Quân trước đó ở tại chỗ này, tự nhiên cũng đã hợp luyện qua cùng quân đội dưới trướng Trấn Tây Vương.
Những người này đều biết Ngụy Quân một khi đánh phụ trợ, thêm vào đối với bọn họ có thể trâu bò tới mức nào.
Nói không khoa trương, Ngụy Quân buff thêm cho bọn họ, chính bọn họ cũng không tin mình có thể mạnh đến như vậy.
Vốn đánh trận là một chuyện tỉ lệ tử vong rất cao, nhất là Tây đại lục thuyền vững pháo mạnh, ở trên hỏa lực vũ khí rõ ràng là hơn Đại Càn.
Nhưng có Ngụy Quân, tỷ lệ sinh tồn của bọn họ được đề cao rất lớn.
Ngụy Quân cũng không có để cho những người này thất vọng.
Đi lên trên đầu tường, nhìn thuyền vững pháo mạnh của quân đội Tây đại lục xếp thành hình chữ nhất ở trên mặt biển, rõ ràng là vượt hơn hẳn Đại Càn, đang vận sức chờ phát động bất cứ lúc nào, Ngụy Quân hít sâu một hơi.
Bút tẩu long xà, hạo nhiên chính khí.
Một chữ "Thủ" thật lớn, bao phủ thổ địa Đại Càn.
Ngay sau đó.
"Nã pháo!"
Oành!
Đại pháo nổ vang.
Tướng lĩnh một phương Đại Càn nhìn về phía Ngụy Quân.
Ngụy Quân không có thể hiện gì khác.
Cho nên bọn họ lựa chọn án binh bất động.
Mấy ngày nay, bọn họ cùng nhau diễn luyện với Ngụy Quân, đối với thực lực của Ngụy Quân cũng có tin tưởng nhất định.
Sự thật chứng minh, Đại nho Ngụy Quân này, quả thật chính là một cái bug.
Một vòng lửa đạn đồng loạt bắn của Tây đại lục, còn chưa có rơi xuống tường thành Đại Càn, gặp một cái vách chắn vô hình ngay ở giữa không trung.
Giữa không trung, chữ "Thủ" mà Ngụy Quân dùng chính khí bút viết xuống tỏa ra ánh sáng.
Cái vách chắn vô hình này, rõ ràng chính là chữ "Thủ" này thể hiện ra.
Sau khi lửa đạn Tây đại lục rơi ở trên cái vách chắn vô hình này, mọi người mắt thường có thể thấy được vách chắn này bắt đầu chấn động kịch liệt, mà hào quang do chữ "Thủ" này phóng xạ đang yếu đi rất nhanh.
Nhưng ngay sau đó, từ trên người Ngụy Quân lập tức nở rộ ra ánh sáng trắng tận trời.
Rất nhiều người đều theo bản năng xoa xoa hai mắt của mình, sau đó lại xoa xoa, vẫn không dám tin.
Thế tử Trấn Tây Vương cũng phát mộng.
"Ta cũng có lão sư Đại nho, ta sao không biết Hạo Nhiên Chính Khí của Đại nho có thể nhiều đến như vậy?"
Thế tử Trấn Tây Vương thấy được thần tích.
Hạo Nhiên Chính Khí của Ngụy Quân, trào ra từ trên người hắn giống như không cần tiền, sau đó ở giữa không trung đắp lên một cây cầu kết nối giữa chữ "Thủ" cùng thân thể của Ngụy Quân.
Ngụy Quân thật giống như một bộ máy nạp điện vậy, cuồn cuộn không ngừng nạp điện cho chữ "Thủ" ở giữa không trung.
Nhìn không ra hắn khi nào sẽ kiệt lực.
Nếu không phải sắc mặt Ngụy Quân đang dần dần trắng bệch ra, thế nhân thậm chí sẽ nghĩ tiêu hao như vậy đối với Ngụy Quân mà nói thật ra không hề ảnh hưởng.
Dù vậy, biểu hiện của Ngụy Quân cũng đã làm cho thế nhân sợ hãi than thở.
Người Tây đại lục cũng có chút phát mộng.
Bọn họ không tin tà, lại để cho trăm pháo cùng phát.
Đại Càn ở trọng trấn dọc tuyến bờ biển tây bố trí vách chắn bảo hộ, cái này ở trong dự kiến của bọn họ.
Tây đại lục muốn lại đánh tới bản thổ Đại Càn, khẳng định sẽ không dễ dàng giống như lần trước.
Nhưng cái này còn không có đến lượt vách chắn bảo hộ mà Đại Càn bố trí lên sân khấu.
Một mình Ngụy Quân thế mà đã ngăn cản công kích của bọn họ.
Cái này hoàn toàn không ở trong kế hoạch của bọn họ.
Hơn nữa cái này sẽ ảnh hưởng đến một loạt bố trí tác chiến mà bọn họ đã chế định.
Kết giới cùng trận pháp của Đại Càn đều là cần tài nguyên điều động, rất nhiều tài nguyên là không thể tái sinh.
Mà vũ khí Tây đại lục dùng đều là sản phẩm cơ giới hoá sản xuất theo số lượng lớn, có thể sản xuất bất cứ lúc nào.