Một tay giơ gậy, một tay dứ cà rốt (2)
Đánh tiêu hao chiến, Tây đại lục đã hoàn thành công nghiệp hoá là vượt xa Đại Càn, từ sức sản xuất mà nói, Tây đại lục sẽ thắng.
Nhưng bọn họ hoàn cảnh xấu ở chỗ xa tại trùng dương, tiếp tế tiếp viện khó khăn.
Cho nên bọn họ cũng muốn tiết kiệm chút.
Vốn dựa theo kế hoạch, bọn họ dùng lửa đạn là đủ rồi.
Đáng tiếc, lại có một Ngụy Quân.
Ở trước mắt bao người, Ngụy Quân thế mà đã chặn hai đợt lửa đạn do thuyền vững pháo mạnh của Tây đại lục công kích.
Điều này làm cho người trên chiến thuyền của Tây đại lục tròng mắt thiếu chút nữa trừng lòi ra ngoài.
Mà một phương Đại Càn sĩ khí đại chấn.
Rất nhiều người đều hô to tên của Ngụy Quân.
"Ngụy đại nhân trâu bò."
"Thổi bạo Ngụy đại nhân."
"Ngụy đại nhân yyds."
"Có Ngụy đại nhân ở đây, Tây đại lục vĩnh viễn đánh không vào được."
. . .
Cái này hiển nhiên là khoa trương.
Ngụy Quân quả thật mạnh.
Hạo Nhiên Chính Khí của hắn dự trữ thẳng truy Bán Thánh, treo lên đánh Đại nho bình thường.
Nhưng Ngụy Quân dù sao còn chưa phải Thiên Đế.
Ngụy Quân hiện tại, có mạnh cũng vẫn có một cực hạn.
Sau khi chống đỡ hai đợt lửa đạn công kích của Tây đại lục, Ngụy Quân cơ bản đã đạt tới cực hạn của bản thân.
Lại đến một đợt, Ngụy Quân sẽ mệt chết.
Hắn hiện tại dù sao vẫn là một Đại nho thường thường vô kỳ.
Thấy chiến thuyền Tây đại lục đang chuẩn bị đợt công kích thứ ba, Ngụy Quân trong lòng mừng rỡ.
Hắn tân tân khổ khổ tính kế, có chiến có bại, khi bại lại chiến, đến giờ đều không có chết được.
Vạn vạn không nghĩ tới, lại có thể ở trên chiến trường chết dễ dàng như vậy.
Quả nhiên vẫn là Tây đại lục cấp lực.
Không có ảo, trực tiếp hạ tử thủ.
Chỉ cần lại đến một đợt lửa đạn, Ngụy Quân lập tức có thể anh dũng chết trận.
Sau đó Ngụy Quân tử lập tức biến thân Thiên Đế.
Trấn áp tất cả không phục.
Ngụy Quân trong đầu lập tức xuất hiện bài phát biểu Thiên Đế hắn đã sửa chữa ba mươi hai lần.
Đã tốt càng tốt hơn.
Rốt cuộc, không cần sửa chữa nữa.
Cảm tạ trời, cảm tạ đất, cảm tạ nhân sĩ Tây đại lục nhiệt tâm.
Ngụy Quân quả thực lệ nóng lưng tròng.
Nhưng đúng lúc này, bên tai Ngụy Quân nghe được thanh âm Trấn Tây Vương: "Trận khởi, Ngụy đại nhân, ngươi lui ra."
Ngụy Quân: ". . . Không, Vương gia, ta còn có thể chống đỡ."
"Ngụy đại nhân, ngươi đã làm quá nhiều rồi, kế tiếp xem bổn vương là được."
Trấn Tây Vương phất phất tay, không cho Ngụy Quân cơ hội cự tuyệt.
Trực tiếp đã đưa Ngụy Quân đến khu an toàn phía sau.
Nghe được lời nói của Trấn Tây Vương, lúc này mọi người mới phát hiện Ngụy Quân sắc mặt giờ phút này đã trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi như mưa, thậm chí ngay cả hai chân đều đang run lên.
Rất hiển nhiên, đây là triệu chứng thoát lực.
Thấy tình huống như vậy, thế tử Trấn Tây Vương nâng tay cho bản thân một cái tát.
"Ta thế mà không có ý thức được Ngụy đại nhân đã dầu hết đèn tắt, may mắn có phụ vương nhắc nhở, bằng không Ngụy đại nhân thật sự chết rồi."
Ngụy Quân: ". . ."
Hắn hận mà.
Nếu không có Trấn Tây Vương, hắn vừa rồi thật sự đã chết rồi.
Phá hư đại sự của bản Thiên Đế.
Ngụy Quân nguyền rủa Trấn Tây Vương sinh con không có jj.
Nhưng Ngụy Quân nhìn thoáng qua thế tử Trấn Tây Vương, nhất thời ngửa mặt lên trời thở dài.
Hiện tại nguyền rủa chậm rồi.
Trấn Tây Vương đừng nói là con, cháu cũng đã có.
Ở thời điểm thế tử Trấn Tây Vương hổ thẹn, những người khác cũng xấu hổ không thôi.
"Được Ngụy đại nhân bảo hộ quá tốt rồi, chúng ta thật đúng là nghĩ bản thân cứ chờ bảo hộ."
"Ngụy đại nhân đã làm quá nhiều, chúng ta không thể thật sự trông cậy vào Ngụy đại nhân bảo hộ chúng ta, chúng ta phải bảo vệ Ngụy đại nhân mới đúng."
"Nói rất đúng, chúng ta phải bảo vệ an toàn của Ngụy đại nhân. Ai muốn hại Ngụy đại nhân, phải bước quá thi thể của ta."
. . .
Ngụy Quân: ". . ."
Ta cảm ơn ngươi.
Cảm ơn cả nhà ngươi.
Lấy oán trả ơn, không phải con người mà.
Những người này là thật quá phận.
Nhưng cảm kích của bọn họ đối với Ngụy Quân quả thật là chân thật.
Mà tồn tại của Ngụy Quân, đối với bọn họ mà nói cũng quả thật là ý nghĩa trọng đại.
Trực tiếp quấy rầy kế hoạch tác chiến của Tây đại lục.
Bản thân Trấn Tây Vương cũng có dự án ứng đối Tây đại lục công kích, hơn nữa Ngụy Quân đã giúp hắn đỡ hai đợt trước, cho nên Trấn Tây Vương không có phí bao nhiêu sức lực, đã đánh lùi đợt công kích mang tính thử của Tây đại lục.
Tây đại lục không có đạt được mục đích chiến lược.
Mà phía Trấn Tây Vương thì lấy khỏe đánh yếu, có Ngụy Quân tồn tại, lại tương đương cho Trấn Tây Vương thêm một đạo bảo hiểm.
Đại Càn một phương ưu thế rõ ràng.
Từ quân sự góc độ đến xem, đợt công kích thử này của Tây đại lục là thất bại.
Nhưng tin tức còn chưa có truyền ra.
Cùng lúc đó.
Kinh thành.
Đỗ Uy gặp được Tứ hoàng tử.
Đây là cừu nhân Ngụy Quân được Nữ thần Trí Tuệ ký thác kỳ vọng cao.
Lần trước không có nghe Nữ thần Trí Tuệ dặn dò, Đỗ Uy một mình liên lạc Trấn Tây Vương, không chỉ không có thành công, ngược lại còn tiết lộ bộ phận bí mật.
Đối với cái này Đỗ Uy cảm thấy rất sỉ nhục.
Cho nên lần này Đỗ Uy quyết định hoàn toàn dựa theo Nữ thần Trí Tuệ dặn dò mà làm, tuyệt không tự chủ trương.
Nếu Nữ thần Trí Tuệ cho rằng Tứ hoàng tử có thể được việc, vậy hắn sẽ hoàn toàn đặc cược ở trên người Tứ hoàng tử.
Chẳng qua tiếp xúc cùng Tứ hoàng tử khó khăn, hoàn toàn ra ngoài Đỗ Uy đoán trước.
Tứ hoàng tử dầu muối không tiến, thậm chí nghi ngờ hắn có phải kẻ lừa gạt hay không.
"Ta dựa vào cái gì mà tin tưởng hứa hẹn của ngươi? Ai biết ngươi nói là thật hay giả? Tây đại lục có phải ra vấn đề lớn gì, cho nên hiện tại muốn cho Đại Càn chúng ta phát điên lên mà nội đấu?"
Đối với nghi ngờ của Tứ hoàng tử, Đỗ Uy là có chuẩn bị tâm lý.
Hắn cũng đã có sắp xếp trước.
Trên thực tế mặc kệ là nhằm vào Trấn Tây Vương hay là nhằm vào Tứ hoàng tử, sách lược của Đỗ Uy đều là một tay giơ gậy, một tay dứ cà rốt.
Cho đối phương đủ áp lực, cũng cho đối phương đủ chỗ tốt.
Như vậy mới dễ dàng để cho đối phương khuất phục nhất.
Nữ thần Trí Tuệ cũng thưởng thức cái thao tác hai tay này của hắn.
Cho nên Đỗ Uy lần này vẫn làm như vậy.
"Điện hạ, về thực lực của Tây đại lục chúng tôi, ngài hẳn rất nhanh sẽ nhận được cấp báo đến từ Trấn Tây Vương." Đỗ Uy đã có sắp xếp từ trước.
Tứ hoàng tử trong lòng trầm xuống.
Từ trong lời nói của Đỗ Uy, hắn nghe ra lời ngầm mà Đỗ Uy che dấu.
Tây đại lục thế mà đã xuất binh.
Chiến tranh lại tới.
Cái này không phải diễn tập.