Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 716 - Chương 716. Nhân Danh Nguỵ Quân, Ra Lệnh Chư Thần (6)

Chương 716. Nhân danh Nguỵ Quân, ra lệnh chư thần (6) Chương 716. Nhân danh Nguỵ Quân, ra lệnh chư thần (6)

Nhân danh Nguỵ Quân, ra lệnh chư thần (6)

“Không được! Bản cung nhất định phải cử hành một lễ đại điển giết thần.” Tứ hoàng tử lẩm bẩm: “Bản cung muốn cho người trong thiên hạ biết, ta đã từng giết thần, ta siêu lợi hại.”

Vẻ mặt Đỗ Uy cạn lời.

“Điện hạ, vẫn xin người bình tĩnh một chút. Đừng quên rằng thần của ta thật ra cũng là đồng minh của điện hạ, Thần sinh mệnh là vì muốn giúp điện hạ kéo dài tuổi thọ mới bất hạnh thân vẫn. Người nên tỏ lòng thương tiếc về sự ngã xuống của Thần sinh mệnh chứ.” Đỗ Uy nói.

Tứ hoàng tử nghe thấy Đỗ Uy nói như vậy đã hơi hơi bình tĩnh lại, sau đó gật đầu nói: "Lão Đỗ, lời ngươi nói có đạo lý."

Vẻ mặt của Đỗ Uy mới nguôi giận.

Ngay sau đó liền nghe Tứ hoàng tử tiếp tục nói: “Nhưng người ngay thẳng không nói lời vòng vo. Lão Đỗ à, hiện tại ta thật sự rất vui! Vui đến mức hoàn toàn không khống chế được mình nữa.”

Đỗ Uy: "..."

Nói đạo lý, hắn có thể hiểu.

Chỉ là không muốn tiếp thu.

“Lão Đỗ, ngươi ngẫm lại xem! Ta bị các ngươi cưỡng chế nâng đỡ thượng vị, hai quyền thần có dã tâm như Thượng Quan thừa tướng và Cơ Soái cũng thấy ta dễ bắt nạt, còn không phải vì ta không có uy danh gì hay sao? Nếu như thế nhân biết ta từng giết thần, nhất định sẽ nhìn ta với cặp mắt khác xưa.” Tứ hoàng tử nghiêm túc kiến nghị nói: “Nếu như ta đứng vững ở Đại Càn thì cũng có thể trợ giúp người hoàn thành nhiệm vụ dễ dàng hơn. Lão Đỗ à, ngươi nói có đúng không? Như vầy đi, lão Đỗ ngươi giúp ta trù hoạch một lễ đại điển giết thần, rồi giúp ta chuẩn bị một vài món quà trông ổn áp để cho ta thu mua lòng người, kế đó dùng sự việc giết thần để đạt lấy uy danh. Cứ hai bút cùng vẽ như thế, ta nhất định có thể hoàn toàn đứng vững ở Đại Càn, nắm đại quyền trong tay.”

Tứ hoàng tử càng nói càng càng cảm thấy đáng tin cậy.

Rất là hợp lý.

Đỗ Uy đã không buồn nói chuyện với Tứ hoàng tử nữa.

Con mẹ nó, thằng nhãi này đã dùng thần vật của bọn họ giết chết thần minh của họ, còn muốn khoe khoang ra oai.

Này cũng thôi đi, Tứ hoàng tử vậy mà còn muốn bọn họ trợ giúp xếp đặt lễ đại điển giết thần, thậm chí còn bảo bọn họ chuẩn bị quà chúc mừng nữa chứ.

NTR cũng không có chơi như vậy.

Đỗ Uy lại không phải Thượng Quan Tinh Phong, hắn làm sao chịu được chuyện này.

“Điện hạ, cho dù ngài thật sự muốn cử hành lễ đại điển giết thần, có phải ngài cũng cần giải thích cho người Càn quốc của các ngài một chút xem làm sao ngài làm được không? Lẽ nào điện hạ muốn thừa nhận rằng ngài có qua lại lén lút với ta sao?” Đỗ Uy hỏi ngược lại.

Tứ hoàng tử chớp chớp mắt.

Cuối cùng hắn cũng từ trong vui sướng điên cuồng bình tĩnh trở lại.

Chuyện này… quả thực không dễ nói với người ngoài.

Chủ yếu là nói người khác cũng không tin.

Hơn nữa hắn vốn cũng không thể chứng minh được bản thân đã giết chết Thần sinh mệnh.

Làm người vẫn nên khiêm nhường một chút, không thể quá huyênh hoang.

Tứ hoàng tử bình ổn lại cảm xúc của mình, sau đó tiếp tục vừa ăn cướp vừa la làng: “Nể mặt của lão Đỗ ngươi, lễ khánh điển giết thần ta không tổ chức nữa. Có điều quà mà các ngươi chuẩn bị cho bản cung hoàn toàn không có phát huy hiệu quả, có phải ngươi nên bồi thường cho ta chút gì đó không? Chung quy bản cung không thể giúp các ngươi làm việc không công chứ?”

Gân xanh trên trán Đỗ Uy giần giật.

Hắn cảm thấy Tứ hoàng tử đúng là kiếp nạn trong đời của hắn.

Tuổi còn trẻ, mà đã học được cách vô liêm sỉ thế này?

“Điện hạ, cái giá chúng ta bỏ ra là một vị thần.” Đỗ Uy nhắc nhở.

Tứ hoàng tử cứ mặc kệ: "Liên quan quái gì đến ta?"

Chuyện trên thế gian này, phần lớn đều có thể chia thành “Liên quan quái gì đến ngươi” và “Liên quan quái gì đến ta”.

Lời thô, nhưng lý không thô.

Dựa vào thân phận của Tứ hoàng tử, quả thật không cần đồng cảm với tổn thất của Tây Đại Lục.

Trán của Đỗ Uy lại giật lên một cái.

Tổn thất lầm này của Tây Đại Lục quả thật có hơn lớn.

Điều quan trọng là việc này còn do một tay hắn lo liệu.

Dù cho Nữ Thần Trí Tuệ nói không sao, cũng không có ý giáng tội cho hắn, nhưng bản thân Đỗ Uy cũng không thể cho là như vậy được.

Hắn vẫn rất muốn lấy công chuộc tội.

Cho nên hắn phải cố gắng thu phục Tứ hoàng tử.

"Điện hạ, không giấu diếm ngài, cái chết của Thần sinh mệnh đã làm rúng động thật lớn ở bên chỗ ta, bởi vậy thần minh phẫn nộ." Đỗ Uy đe dọa.

Trong lòng Tứ hoàng tử nhảy dựng.

Kiểu đe doạ này đối với hắn mà nói xác thực là có hiệu quả.

Dù sao nói cho cùng, hắn cũng là người phàm tục.

“Chúng ta đã bỏ ra một cái giá nặng nề như thế, nếu như không thấy được hiệu quả gì… Điện hạ, thứ cho ta nói thẳng, vận rủi của ngài lập tức sẽ đến ngay.” Giọng nói của Đỗ Uy có hơi âm u.

Cà rốt hắn đã đưa qua rồi.

Giờ là lúc cho một cây gậy lớn.

Với tư cách là đại thần ngoại giao của Tây Đại Lục, Đỗ Uy cũng có kiêu ngạo của riêng mình.

Hắn không thể bị một nhãi con còn hôi hơi sữa dắt mũi đi được.

Thấy sắc mặt Tứ hoàng tử không rõ cảm xúc, Đỗ Uy cười lạnh một tiếng.

Lão hổ không ra uy, ngươi còn thật sự coi ta là mèo bệnh.

Ngay khi Đỗ Uy vừa nảy sinh một loại suy nghĩ thì thấy Tứ hoàng tử “ầm” một tiếng, trực tiếp đập bàn đứng dậy, trên mặt tràn đầy phẫn nộ: “Lão Đỗ, ngươi là đang uy hiếp ta sao?”

Đỗ Uy im lặng mỉm cười, nhẹ nhàng hoá giải lửa giận ngùn ngụt trong mắt Tứ hoàng tử: “Điện hạ, ta chỉ đang trần thuật sự thật mà thôi.”

“Trần thuật sự thật cái rắm chó, ta thấy ngươi còn đang uy hiếp ta. Có điều lão Đỗ à, ngươi uy hiếp sai người rồi. Đời này của bản cung chỉ ăn mềm không ăn cứng. Sao ngươi không nghe ngóng thử xem, cho dù là với Nguỵ Quân, bản cung cũng chưa từng yếu đuối.” Tứ hoàng tử cười lạnh nói.

Đỗ Uy không để bụng.

Hắn đoán chừng Tứ hoàng tử càng nói như thế thì chịu thua sẽ càng nhanh.

Nhưng mà lần này, hắn tính sai rồi.

Tứ hoàng tử cười gằn xong lại trực tiếp nói vọng ra ngoài: “Người đâu, đi mời Nguỵ Quân đến đây.”

Đỗ Uy nháy mắt mù mờ: “Điện hạ, ngài gọi Nguỵ Quân đến đây làm gì?”

Tứ hoàng tử giễu cợt nói: “Nơi này không thể giữ, tự khắc có nơi giữ. Lão Đỗ, ngươi không hợp tác với bản cung, bản cung liền đi tìm Nguỵ Quân. Nguỵ Quân là một chính nhân quân tử, chỉ cần bản cung thành tâm hoá giải kiềm khích với hắn, chắc chắn có thể tiêu tan hiềm khích trước kia. Đến lúc đó, bản cung và Nguỵ Quân liên thủ làm thịt Tây Đại Lục của ngươi. Ngươi có sợ không?”

Đỗ Uy: "..."

Bình Luận (0)
Comment