Nhân danh Nguỵ Quân, ra lệnh chư thần (5)
"Điện hạ quả nhiên là trượng phu vĩ đại, Tứ hoàng tử phi rất có lai lịch nhỉ?"
"Ngược lại thì không có lai lịch gì lớn, nhưng mà rất có tiền, cũng chỉ thua Tống Liên Thành một chút thôi. Bản cung tính tình lười nhác, không thích cố gắng, chỉ thích cảm giác ngồi mát ăn bát vàng, cho nên lão Đỗ à, ngươi hiểu đấy." Tứ hoàng tử nói bóng gió.
Đỗ Uy: "..."
Loại chuyện như nói đạo lý, đưa hối lộ hắn từng làm không ít lần.
Nhưng bị tống tiền trắng trợ như vậy, lần trước hắn nhìn thấy có người làm như thế vẫn là lần trước.
Khụ khụ, lần trước cũng là Tứ hoàng tử làm.
Cũng rất trâu bò, một chút cũng không thấy xấu hổ.
Tứ hoàng tử quả thật không biết gì là ngại ngùng.
Dù sao quan hệ giữa mọi người chính là lợi dụng lẫn nhau.
Vậy còn giả tình giả nghĩa làm quái gì?
Bước thẳng một cái đến đích lợi biết bao nhiêu.
Thấy Đỗ Uy không tỏ vẻ gì, Tứ hoàng tử càng nói thêm lộ liễu: "Nói đến ngồi không hưởng lộc, lão Đỗ, ta chỉ muốn nói ngươi hai câu. Tấm mộc bài mà ngươi tặng cho ta kia rốt cuộc là làm quỷ gì thế? Sau khi ta dùng không hề có chút phản ứng nào! Sẽ không phải là đồ dỏm đấy chứ? Hay là nói lão đỗ ngươi lấy ta làm trò tiêu khiển?"
Thật ra Tứ hoàng tử cũng không biết có phải đồ dỏm hay không?
Nhưng mà không quan trọng.
Trước tiên trả đũa lại là xong việc.
Thấy có lý không? Chiếm ba phần trước.
Tứ hoàng tử làm sâu thêm tinh tuý của làm càn làm bậy.
Lần này Đỗ Uy đến phủ đệ của Tứ hoàng tử chính là nói về chuyện này.
Nghe thấy Tứ hoàng tử chủ động nhắc tới, Đỗ Uy lập tức trưng ra bộ dáng như mẹ mới chết.
Trên thực tế Đỗ Uy cảm thấy còn không bằng mẹ đã chết đâu.
Thế mà đã chết đi một vị thần.
Hắn rất lo lắng bản thân mặc dù nhiệm vụ lần này hắn hoàn thành rất tốt, trở về Tây đại lục cũng không có trái ngon cho mình ăn.
“Điện hạ, tấm mộc bài đó quả thật là hiện hữu của lực sinh mệnh của Thần sinh mệnh.” Giọng nói của Đỗ Uy có hơi đau thương.
Tứ hoàng tử nhíu mày nói: “Vậy sau khi bản cung khắc tên mình lên trên, sao lại một chút phản ứng cũng không có? Ngươi sẽ không nói với ta rằng phải đợi trăm năm sau mới để cho bản cung tự nghiệm chứng hiệu quả chứ? Thời gian dài như vậy, ai biết các ngươi có lừa gạt ta hay không?”
“Điện hạ, trên thực tế lực sinh mệnh của Thần sinh mệnh quả thực không có hiệu quả gì với ngài cả.” Đỗ Uy nói với Tứ hoàng tử.
Hoàng tử có chút mù mờ: “Là ý gì?”
“Thần của ta vừa mới vượt xa cả nghìn trùng để truyền tin cho ta, tốn mất một cái giá khổng lồ để báo cho ta biết một tin tức tuyệt mật.”
Ánh mắt của Đỗ Uy nhìn về phía Tứ hoàng tử có một loại phức tạp nói không nên lời.
Chính là một nhân vật nhỏ như thế vậy mà đã hố chết một thần minh.
Chuyện này thì bảo hắn đi đâu nói lí đây?
Nhưng Nữ Thần Trí Tuệ sẽ không lừa hắn.
Hơn nữa lý do đưa ra cũng hợp lý.
Đỗ Uy chỉ có thể tin tưởng.
“Điện hạ, huyết mạch hoàng gia như ngài, thân gánh vận mệnh của một quốc gia —— thì không được phép trường sinh.”
Tứ hoàng tử không hiểu lời nói của Đỗ Uy.
"Không được phép trường sinh?"
“Đúng vậy! Chính là có một đại năng tối cao trong truyền thuyết đã quy định một quy tắc: Người trong hoàng thất không được trường sinh, nếu không ắt bị trời phạt. Mà bất kỳ mưu tính nào xuyên tạc sinh linh của quy tắc này cũng sẽ bị nghiêm trị.”
Đôi mắt Tứ hoàng tử sáng ngời.
Lời này thì hắn hiểu rồi.
Cho nên Tứ hoàng tử bắt đầu kích động.
“Cho nên…Thần sinh mệnh…?”
Tứ hoàng tử kỳ vọng nhìn Đỗ Uy.
Đỗ Uy rất mệt tâm.
Hắn xin thề, hắn tuyệt đối nhìn ra sự “cười trên nỗi đau người khác” từ trong mắt Tứ hoàng tử.
Nhưng hắn biết, điều này rất là bình thường.
Dù sao Tứ hoàng tử và hắn cùng lắm chỉ là thông đồng với nhau làm việc xấu, hắn không có ngây thơ đến mức cho rằng Tứ hoàng tử phải lo lắng cho thần minh của Tây đại lục.
Trên thực tế, phản ứng hiện tại của Tứ hoàng tử là bình thường.
Cho nên Đỗ Uy không nghĩ nhiều nữa, chỉ đành trần thuật một sự thật: “Thần sinh mệnh đã tan thành mây khói! Điện hạ, rất xin lỗi! Chuyện lần này quả thật không có trợ giúp ngài được gì rồi. Sức mạnh của vị tiên hiền tạo ra công pháp truyền thừa của hoàng thất các ngài còn vượt xa thần của bên tôi.”
Đỗ Uy là đại thần ngoại giao của Tây đại lục, tuy nhiên hắn cũng có tín ngưỡng của riêng mình, nhưng hắn không thiếu lý trí.
Nhận thức được thần minh cũng không phải không thể địch lại, đối với hắn mà nói cũng không xem như là khó khăn, càng không phải là ngày tận thế.
Trên thực tế, chính khách đứng đầu nào có tín đồ nào là đơn thuần?
Tín ngưỡng của bọn họ đến từ nhu cầu của bọn họ.
Hơn nữa thần minh cũng không phải gì cũng làm được. Thần minh từ Tây Đại Lục muốn vu hồi gây rắc rối cho Nguỵ Quân hắn đã nhìn ra.
Phàm là thần minh có lợi hại như trong miệng tín đồ khoe khoang, thì hắn cũng sẽ không bị phái đến Đại Càn để đối phó với Nguỵ Quân.
Cho nên Đỗ Uy cảm thấy đau lòng vì cái chết của Thần sinh mệnh, nhưng càng khó chịu hơn chính là vì chuyện này có liên quan tới hắn.
Cũng may Nữ Thần Trí Tuệ không có trách hắn.
Mà cũng vì thế mà đa hắn biết được một tuyệt mật của hoàng thất Đại Càn.
Tứ hoàng tử không biết ý nghĩ của Đỗ Uy, hắn cũng chẳng quan tâm.
Tứ hoàng tử chỉ là nghe thấy Đỗ Uy nói Thần sinh mệnh chết rồi, trong lòng liền hưng phấn hẳn lên.
“Thần sinh mệnh là bị ta khắc chết sao?”
Đỗ Uy nói: “Tuy rằng rất không muốn nói như vậy, nhưng… xem là như thế đi.”
Nói chính xác ra, người giết chết Thần sinh mệnh kỳ thật là Thiên Đế.
Nhưng kíp nổ quả thật là Tứ hoàng tử.
Tính chiến tích này lên đầu Tứ hoàng tử cũng không có vấn đề gì.
Tứ hoàng tử nghe vậy liền thẳng thắng vung nắm tay chúc mừng, cả người đều đã chìm vào trong niềm vui sướng tột độ.
“Ta lại có thể giết thần, ta đúng là quá lợi hại rồi! Chuyện này bản cung có thể khoe khoang được cả đời!”
Đỗ Uy: "..."
Có thể suy xét đến cảm thụ của ta một chút được không?
Tứ hoàng tử biểu thị không thể.
Đối với Nguỵ Quân mà nói chuyện giết thần là chuyện cơm bữa, thậm chí Nguỵ Quân cũng không cảm thấy chuyện này có gì mà ghê gớm.
Dù sao đối với Nguỵ Quân, chuyện này cũng không khác gì so với việc ăn cơm uống nước.
Nhưng mà đối với Tứ hoàng tử mà nói thì không giống vậy.
Giết thần đó.
Hiện tại trong những người hắn biết cũng chỉ có Kiếm Thần từng giết thần thành công.
Sau này hắn chính là một nhân vật lớn cùng một cấp bậc với Kiếm Thần.
Nghĩ đến đây, Tứ hoàng tử liền kích động dữ dội.