Nhân danh Nguỵ Quân, ra lệnh chư thần (4)
Về phần thiên đình...
Từ trước đến nay cũng chưa có ai quy định thiên đình nhất định phải là một cơ cấu thống trị vạn sinh linh.
Thiên Đế sáng tạo thiên đình, là một nhóm cộng sự cùng chung chí hướng đi cùng nhau, tự nhiên mà tập hợp thành một tổ chức.
Không phải là kiểu thiên đình đã có căn cơ vô cùng thối nát như trong“Tây Du kí”, còn bị các loại luật lệ quy tắc hủ mục lỗi thời gò bó.
Đó chẳng qua là thiên đình giả mà thôi.
Trong quá trình Thiên Đế thành đạo, thiên đình giả thối nát hủ bại như thế có rất nhiều.
Thần Vương Số 1 thấy tam quan của Nữ Thần Trí Tuệ ràng đã có chút bị thay mới, chủ động an ủi: “Sự tồn tại của loại cấp bậc đó, cho dù đã không còn hỏi thế sự nhưng chư thiên vạn giới vẫn sẽ vận hành xung quanh ý chí của bọn họ. Trên thực tế kế hoạch của ngươi không có vấn đề gì, chỉ là đã chọn nhầm đối thủ. Sai lầm như thế có thể được tha thứ, cứ kiên trì nỗ lực là được.”
Nếu như Nữ Thần Trí Tuệ cố tình tặng người ta cơ hội, vậy Thần Vương Số 1 chắc chắn sẽ không thể dung thứ cho Nữ Thần Trí Tuệ.
Nhưng rất rõ ràng rằng loại sai lầm này là thuộc về người không biết không có tội.
Thần Vương Số 1 sẽ không vì loại chuyện này mà trách tội Nữ Thần Trí Tuệ.
Loại chuyện này đổi thành ai khác thì cũng không có cánh nào.
Đừng nói là Nữ Thần Trí Tuệ, phóng tầm mắt nhìn chư thiên vạn giới, người có thể chống đối được quy tắc của thiên đế cũng không được mấy người.
Cho nên Thần Vương Số 1 cũng sẽ không vì chuyện này mà cho rằng Nữ Thần Trí Tuệ là kẻ vô dụng, có lòng gian dối.
Trong lòng Nữ Thần Trí Tuệ thầm nói may mắn.
Mà ở ngoài mặt, nàng lại cười khổ nói: “Là ta đã hại Chúng Thần Điện mất đi một Thần sinh mệnh.”
Thần Vương Số 1 không hề gì nói: “Vậy thì bổ sung thêm một thần minh nữa là được, cái này không quan trọng.”
“Không phải nói Thần sinh mệnh đã biến mất mãi mãi rồi sao?” Nữ Thần Trí Tuệ nghi ngờ hỏi.
Thần Vương số một nhàn nhạt trả lời: “Thần sinh mệnh quả thật đã biến mất, nhưng có thể tăng thêm một Tử Thần. Mười hai chủ thần của Chúng Thần Điện không thể chỗ trống, vị trí nào trống có thể bổ sung dần khi có thể.”
Nữ Thần Trí Tuệ nghe vậy thì lại càng thêm kính sợ đối với Chúng Thần Điện.
Thần Vương Số 1 liếc nhìn Nữ Thần Trí Tuệ một cái, lắc lắc đầu nói: “Điều này không có gì là ghê gớm hết, giống như loại quy tắc đặt ra đó phản kích trong vô tình đã có thể giết chết đại năng như Thần sinh mệnh vĩnh viễn, này mới là tài ba chân chính. Thậm chí đối phương hiện tại cũng không biết Thần sinh mệnh đã chết, bởi vì rồng lớn không nhất thiết phải biết kết cục của con kiến.”
“Sự tồn tại như thế quả thực quá ghê gớm.” Nữ Thần Trí Tuệ tâm phục khẩu phục: “Thần Vương, có chỗ nào còn cần ta chú ý nữa không không? Ta quả thực không muốn lại thất bại mà không hiểu vì sao giống như bây giờ.”
Thần Vương Số 1 nở nụ cười, an ủi nói: "Ngươi phải biết đối thủ của ngươi là... người kia, cho nên bất kỳ thất bại vô duyên vô cớ đều có thể chấp nhận. Cái này chưa hẳn là vấn đề của ngươi, cũng có thể là ý chí của vũ trụ trong thế giới tâm linh đang bảo vệ hắn. Ngươi cứ việc mạnh dạn mà làm là được rồi, ta thừa nhận mạch suy nghĩ của ngươi không có vấn đề. Về phần còn có cái gì cần phải chú ý hay không? Ta chỉ có thể nói, cố gắng tránh tiêu diệt hắn trực tiếp từ trên thân xác. Ta có một loại trực giác, nếu chúng ta giết hắn trực tiếp, sẽ gặp phải hậu quả vô cùng khủng bố."
Không thể không nói, trực giác này của Thần Vương số một vô cùng chính xác.
Phàm là hắn thật sự tiêu diệt Nguỵ Quân từ trên thân xác, vậy tất cả chính là kết cục cuối thật sự.
Nữ Thần Trí Tuệ dao động trong lòng, liền hỏi: “Thần Vương, Ngụy Quân có lẽ nào chính là người định ra quy tắc đó chăng?"
Thần Vương Số 1 mỉm cười, không có trả lời.
Trên thực tế, bí mật ở cấp bậc đó, hắn cũng không dám trả lời.
Thần Vương Số 1 chỉ nói: "Trí Tuệ, hoạt động trí tuệ của ngươi đi. Để cho Ngụy Quân chết ở trong tay chính người Đại Càn bọn họ, quân cờ như Tứ hoàng tử này rất hữu dụng, có thể tăng thêm sức lực. Ta vẫn là câu nói kia, mạch suy nghĩ của ngươi là chính xác, chính là phải khiến cho kẻ địch đến đánh bại kẻ địch."
Như vậy cho dù giết chết Ngụy Quân thật sự có hậu quả gì không thể đoán trước, loại này hậu quả trực diện này cũng là Đại Càn.
Suy nghĩ của Thần Vương Số 1 thật ra không có vấn đề gì.
Kể cả Nữ Thần Trí Tuệ, trên thao tác cũng không xảy ra vấn đề.
Vấn đề xuất hiện ở trên Tứ hoàng tử...
Bọn họ đầu tư sai đối tượng rồi.
Mà nhìn xu thế trước mắt, bọn họ còn sẽ tiếp tục phạm sai nữa.
Đây là một câu chuyện khiến thần bi thương.
…
Nửa ngày sau.
Đỗ Uy hồn bay phách lạc đẩy cửa lớn của phủ đệ Tứ hoàng tử.
Khi Tứ hoàng tử nhìn thấy Đỗ Uy bộ dáng có vẻ như bị chơi đến hỏng, bị dọa đến giật nảy mình.
"Lão Đỗ, ngươi làm sao vậy? Nhìn qua giống như là bị năm sáu đại hán tẩn một trận."
Thật sự rất giống bị chơi hỏng rồi.
Nghe thấy lời “an ủi” của Tứ hoàng tử, khoé miệng Đỗ Uy khóe miệng co rút một hồi.
Hắn rất muốn giết chết tên trước mặt kia.
Nhưng mà hắn không dám.
Hơn nữa lời dặn dò của Nữ Thần Trí Tuệ là không chỉ không thể giết Tứ hoàng tử, còn phải đầu tư thêm lực độ.
Chỉ là nghĩ đến mình gặp hạn té ngã trên người Tứ hoàng tử, Đỗ Uy liền hận đến ngứa răng ngứa lợi.
"Điện hạ, người thật sự rất giỏi." Đỗ Uy có chút nghiến răng nghiến lợi.
Tứ hoàng tử nghe vậy bật cười: "Sao ta lại tài giỏi? Chẳng lẽ bí mật ta che giấu nhiều năm đã bị ngươi nhìn thấu rồi?"
"Điện hạ có bí mật gì?"
"Bản cung cao nhất có thể liên tiếp ba lần." Tứ hoàng tử ngạo nghễ nói: "Bản cung quả là nam tử hán có hoài bão có triển vọng."
Đỗ Uy: "..."
Hắn không biết phải làm sao mới tốt đây.
"Điện hạ, người còn chưa đến ba mươi tuổi, dựa vào độ tuổi này của người... Không đáng kiêu ngạo thế chứ?"
Huống chi bọn họ vẫn còn có tu luyện, có thực lực kề thân, không phải là phàm phu tục tử tầm thường.
Cái này có cái gì đáng giá để khoe ra?
Có đại trượng phu nào không đáng tiền như vậy không?
Nghĩ lại năm đó hắn ở độ tuổi này của Tứ hoàng tử, cũng là ngược gió vẫn tiểu xa ba trượng, duy nhất trong Tứ Nguyên cũng là chuyện thường.
Tứ hoàng tử cười khinh thường, khinh bỉ nói: "Ngươi thì hiểu cái gì, đây là chân dung của thê tử bản cung, ngươi nhìn thử cái."
Sau khi Đỗ Uy nhìn thấy bức chân dung của Tứ hoàng tử phi, chính là thân thể rúng động.
Sau đó mặc cảm tự ti.