Hắc hóa yếu bảy phần, tẩy trắng mạnh gấp ba (3)
"Trấn Tây Vương thật rất giỏi, khổ tâm cô nghệ bố cục nhiều năm, đánh chúng ta một cái trở tay không kịp." Đỗ Uy sắc mặt có chút ngưng trọng.
Thị giác đổi sang đến bờ biển tây.
Giờ phút này bờ biển tây, đã máu chảy thành sông.
Chẳng qua lưu phần lớn đều là huyết quân đội Tây đại lục.
Trấn Tây Vương tọa trấn trung quân, chỉ huy bình tĩnh, sắc mặt nghiêm nghị.
Đợi cho sau khi xác nhận đại cục hầu như đã định, Trấn Tây Vương mới dài thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Phụ tá thì vui vẻ cúi người: "Vương gia trận chiến này tất nhiên danh chấn thiên hạ, ngày sau kiểm kê danh tướng thế gian, trận chiến này của Vương gia là có thể so với trận chiến đỉnh cao của Dương đại soái cùng Cơ Soái, truyền lưu đời sau."
Trấn Tây Vương khoát tay áo, nhưng trên mặt cũng lộ ra ba phần ý cười.
"So sánh cùng Dương đại soái cùng Cơ Soái vẫn không thể, bọn họ đánh đều là trận thần tiên, thế cục chiến trường thay đổi trong nháy mắt, bọn họ có thể ở dưới tình huống hơi lướt qua tinh chuẩn bắt lấy chiến cơ, nhân thời cơ mà động, đánh ra chiến quả kinh thiên. Bổn vương còn chưa được, vì một trận chiến này, bổn vương đã bắt đầu chuẩn bị từ năm năm trước, vận dụng lượng lớn nhân lực vật lực. Có chiến quả này, là trận thuận gió nước chảy thành sông mà thôi, không đáng nhắc tới."
Ngoài miệng nói không đáng nhắc tới, nhưng nụ cười trên mặt Trấn Tây Vương vẫn không thể che dấu được.
Phụ tá tự nhiên cũng sẽ không xem lời nói của Trấn Tây Vương là thật.
"Trận thuận gió cũng không phải nói có là có, đúng là Vương gia bố cục trù tính nhiều năm như vậy, mới có một trận chiến xuôi gió xuôi nước hôm nay. Nếu không có Vương gia, chiến cuộc hôm nay nói không chừng chính là trận ngược gió. Trận chiến này đại thắng, đó là công huân của Vương gia, trên đời này là gì có cái gì mà tự nhiên thắng lợi, đều là nước chảy đá mòn, cuối cùng kết quả nở hoa mà thôi."
Phụ tá này cũng rất có thể nói, vỗ mông ngựa Trấn Tây Vương thực thoải mái.
Nhưng Trấn Tây Vương cũng không phải loại người đắm chìm ở trong bầu không khí nịnh nọt.
Sau khi nghe phụ tá thổi phồng hai câu, Trấn Tây Vương liền sắc mặt nghiêm lại, dặn dò: "Thống kê chiến quả trận này một chút, cùng tình huống thương vong quân ta, bổn vương sau đó còn phải báo cáo với triều đình."
"Rõ."
Sau khi phụ tá lui ra, Tiết tướng quân cả người đẫm máu đi tới, chủ động chắp tay hành lễ với Trấn Tây Vương: "Ra mắt Vương gia."
Trấn Tây Vương gật đầu hoàn lễ: "Vất vả Tiết tướng quân, hôm nay cũng may mà Tiết tướng quân lấy quân trận cắt đứt đường lui bọn họ, mới hoàn toàn tiêu diệt hạm đội Tây đại lục này."
"Vương gia thấy rõ vạn dặm, ta là nghe mệnh lệnh Vương gia làm việc mà thôi, đảm đương không nổi Vương gia khen ngợi như thế." Tiết tướng quân nhìn về phía Trấn Tây Vương ánh mắt mười phần khâm phục: "Vương gia, ta muốn đi đạo mưu tướng, hơn nữa ta ở báo “Phá Hiểu” do Ngụy đại nhân chủ sự còn đảm nhiệm chức vị biên tập đặc biệt mời. Cho nên Vương gia có thể để ta ghi chép lại chiến cuộc lần này một chút hay không, ta muốn học tập một chút, sau đó phát biểu ở trên báo “Phá Hiểu”, để phấn chấn sĩ khí cả nước."
Đạo tướng quân, có mãnh tướng cùng mưu tướng.
Thật ra không có cao thấp.
Mãnh đến mức tận cùng, không cần mưu.
Mưu đến mức tận cùng, có thể bốn lạng bạt ngàn cân, lấy trả giá nhỏ nhất để lấy được thắng lợi lớn nhất.
Tướng quân Đại Càn, chủ yếu là xem thiên phú cùng yêu thích của mình, để quyết định đạo tướng quân của mình.
Lâm tướng quân đi chính là đạo mãnh tướng.
Dù sao một lời không hợp đảo bạt thùy dương liễu, lực bạt sơn hề khí cái thế, loại thần lực trời sinh này, nếu không đi đạo mãnh tướng, vậy quá lãng phí thiên phú.
Tiết tướng quân ở trên tu luyện thiên phú cũng không kém, nhưng nàng tâm tư trong sáng, băng tuyết thông minh, hơn nữa thích dùng não hơn là dùng tay chân, cho nên rất tự nhiên sẽ lựa chọn đạo mưu tướng.
Như vậy cũng có thể hình thành bù trừ cùng Lâm tướng quân.
Tổ hợp thực hoàn mỹ.
Nàng đề ra yêu cầu cũng không quá phận, thậm chí là vì Trấn Tây Vương nổi danh.
Lúc này chiến cuộc bụi bậm đã định, Trấn Tây Vương đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
"Thật ra lần chiến tranh này, bổn vương xác thực đã chuẩn bị rất nhiều năm. Sở dĩ có thể lấy được chiến quả to lớn như thế, quan hệ với bổn vương cũng không lớn. Bổn vương không phải đang khiêm tốn, mà là xác thực có rất nhiều người bởi vì một trận chiến này mà yên lặng kính dâng, bổn vương bất quá cũng là một phần tử trong đó mà thôi."
Trấn Tây Vương giọng điệu có chút thổn thức.
Tiết tướng quân trầm giọng nói: "Mạt tướng nguyện nghe."
"Vậy phải nói từ thời điểm chiến tranh vệ quốc chấm dứt nói, năm đó chiến tranh vệ quốc chấm dứt, chúng ta nhất trí cho rằng Tây đại lục khẳng định sẽ không cam tâm thất bại. Cuối cùng sẽ có một ngày, bọn họ sẽ ngóc đầu trở lại."
Tiết tướng quân gật gật đầu.
Chiến tranh vệ quốc năm đó nàng cũng tự mình tham chiến, đây là nhận thức chung của các tướng quân năm đó.
Tây đại lục một ngày nào đó sẽ lại đánh trở về.
Cho nên mấy năm nay, bọn họ ai cũng không dám chậm trễ.
Quân đội Đại Càn, mấy năm nay vốn không có đình chỉ diễn luyện đối với chiến tranh.
"Ứng đối Tây đại lục ngày sau lại đến phạm như thế nào, lúc ấy thượng tầng trong quân chia làm rất nhiều phe phái. Bổn vương không tham dự đảng tranh này, đối với ngôi vị hoàng đế truyền thừa cũng không có hứng thú, cho nên tự xin tới tiền tuyến bờ biển tây. Cũng bởi vì bổn vương kịp thời rút ra, ngược lại để cho bổn vương ở trong quân cùng triều đình bao gồm trong mắt bệ hạ, đều có được địa vị càng quan trọng."
Tiết tướng quân lại chắp tay nói: "Vương gia đạo đức tốt, thật là hình mẫu quân nhân. Hơn nữa như Ngụy đại nhân nói, cô đao trấn tây hải, mười năm không về kinh, Vương gia không làm thất vọng người trong thiên hạ kính trọng."
Trấn Tây Vương mỉm cười khoát tay áo, khiêm tốn nói: "Cái gì cô đao trấn tây hải? Dưới trướng bổn vương nhiều tinh binh cường tướng như vậy, bọn họ cũng đi theo bản vương trú đóng ở tiền tuyến. Ngụy đại nhân chính là thuận miệng nói, không cần xem là thật. Bổn vương tiếp tục nói về chính đề, ta sau khi tự xin đến đến tiền tuyến, vẫn luôn nghĩ làm thế nào ứng đối quân đội Tây đại lục ngày sau lại đến phạm. Ta suy xét qua rất nhiều loại biện pháp, cuối cùng bởi vì bổn vương tài trí có hạn, chỉ nghĩ tới một loại biện pháp có khả năng lớn nhất, cũng có lực sát thương mạnh nhất—— điền hải tạo lục (lấp biển tạo lục địa)."
"Điền hải tạo lục?"
Tiết tướng quân nghĩ đến đảo nhỏ mình trước đó suất lĩnh quân trận ẩn nấp kia, trong lòng chợt động.
Vẻ mặt trở nên mười phần rung động.