Hắc hóa yếu bảy phần, tẩy trắng mạnh gấp ba (4)
"Vương gia, đảo nhỏ kia đều là nhân công hoàn thành?"
"Đúng, nhưng lại phải đề phòng Tây đại lục phát hiện." Trấn Tây Vương vẻ mặt trở nên nghiêm túc hẳn lên: "Tiết tướng quân, ngươi có biết cái này khó đến chừng nào không?"
Tiết tướng quân rung động gật đầu: "Ta có thể tưởng tượng."
Đại Càn có thám tử ở Tây đại lục.
Tây đại lục ở Đại Càn tự nhiên cũng có thám tử.
Trấn Tây Vương muốn điền hải tạo lục, ở trong biển tạo ra một cái căn cứ cho quân đội Đại Càn, chờ sau khi chiến tranh bùng nổ, trực tiếp trước sau bao vây quân đội Tây đại lục.
Ý nghĩ này không có vấn đề.
Nhưng vấn đề ở chỗ, giấu diếm Tây đại lục tra xét như thế nào.
Trấn Tây Vương làm được.
Nhưng sau lưng hai chữ "làm được" này, tuyệt đối không dễ dàng.
Mà là có rất nhiều người yên lặng kính dâng.
Có rất nhiều anh hùng vô danh.
Sự thật xác thực cũng như thế.
"Chuyện này từ bổn vương tự phụ trách, đồng thời từ Giám sát ti Ảnh Tử đại nhân giám sát toàn bộ hành trình, canh phòng nghiêm ngặt không cho bất luận kẻ nào tiết lộ tình báo.
"Đồng thời hàng năm có năm vị Đại nho thay phiên, lấy thuật 'Kính hoa thủy nguyệt' cùng 'Lấy giả loạn thật', che chắn đi tất cả hành vi nơi đây, không để người ngoài phát hiện.
"Còn có ngàn vạn quân nhân dưới trướng bổn vương, mấy năm nay yên lặng thay hình đổi dạng, điền hải tạo lục. Ngày qua ngày, năm qua năm.
"Trong lúc đó cũng phát sinh qua tin tức tiết lộ ra ngoài, Giám sát ti vì thế mất ba nhân viên trung tâm ẩn nấp ở Tây đại lục, bổn vương cũng tổn thất mấy chục tinh binh cường tướng.
"Còn có Ngụy đại nhân, Ngụy đại nhân sau khi thể hiện ra thực lực vượt qua tưởng tượng, bản vương sau đó mời hắn ra tay, hầu như dốc hết Hạo Nhiên Chính Khí bản thân, vì 'Căn cứ trên biển' này cùng quân đội ẩn nấp bên trên viết một chữ 'Ẩn'.
"Đương nhiên, còn có tướng sĩ đẫm máu chiến đấu hôm nay, có Tiết tướng quân kết thành quân trận tử chiến chặt đứt đường lui hạm đội Tây đại lục, có Ngụy đại nhân trước khi đi thêm vào tốc độ, công kích cùng phòng ngự cho chúng ta, có dũng khí cùng quyết tâm cao thấp một lòng báo thù cùng chống đỡ hạm đội Tây đại lục xâm lược.
"Tất cả cái này, hội tụ đến cùng nhau, mới có đại thắng hôm nay. Toàn diệt kẻ địch Tây đại lục đến phạm, lấy một hồi đại thắng, nghênh đón chiến tranh vệ quốc lần thứ hai.
"Đây là thắng lợi của bổn vương, bổn vương cũng lo lắng hết lòng vì trận chiến tranh này. Nhưng cái này cũng là thắng lợi của toàn bộ những người tham dự trận chiến này, là thắng lợi của Đại Càn. Bằng quân mạc thoại phong hầu sự, nhất tương công thành vạn cốt khô. Bổn vương đã không cần phong hầu, cho nên Tiết đại nhân muốn đăng báo trận chiến này, không cần thỉnh công vì bổn vương, nhưng xin hãy để cho người trong thiên hạ biết được, trận đại thắng này thuộc về những người đã yên lặng trả giá, bọn họ đều là công thần nên được ca tụng."
Trấn Tây Vương nói xong lời cuối cùng, nghiêm nghị chắp tay về phía Tiết tướng quân.
Tiết tướng quân nhanh hoàn lễ, tâm thần kích động lợi hại.
Nàng ngày thường vẫn là một người chu toàn nhất, chẳng sợ trong lòng sóng đào mãnh liệt, trên mặt tuyệt đối cũng không hiện mảy may.
Nhưng nàng dù sao cũng là một tướng quân.
Ở trong quân đã lâu, không khỏi bị khí anh hùng hào hiệp trong quân đội hấp dẫn.
Dưới tâm thần kích động, Tiết tướng quân thốt ra: "Vương gia, nếu năm đó người làm Hoàng đế Đại Càn thì tốt rồi."
Nếu hiệu lực cho dạng Hoàng đế này, nàng vị tất sẽ trở thành tín đồ của Ngụy Quân, tin tưởng vô quân vô phụ sẽ là tương lai của quốc gia.
Trấn Tây Vương cười cười, cũng không để ý Tiết tướng quân lỡ lời.
Thật ra mấy năm nay, không ít tướng quân dưới trướng hắn, thậm chí người trong thiên hạ vẫn có người nói, nếu năm đó đi lên ngôi vị hoàng đế là Trấn Tây Vương thì tốt rồi.
Nhưng Trấn Tây Vương cũng không cho là như vậy.
"Ta làm Hoàng đế, cũng chưa chắc đã tốt hơn so với bệ hạ. Hơn nữa tính tình của ta, cũng chưa chắc đã thích hợp làm Hoàng đế."
"Sao lại như vậy?" Tiết tướng quân tỏ vẻ nghi ngờ.
Trấn Tây Vương lắc đầu khẽ cười nói: "Ta là quân nhân, thích vũ lực cùng trực tiếp. Nếu ta làm Hoàng đế, mấy năm nay khả năng đã trực tiếp ngọc thạch câu phần cùng liên minh người tu chân, Đại Càn vị tất đã có thể chống đỡ cho tới hôm nay. Bệ hạ ngàn không nên vạn không nên, nhưng dù sao hiện tại cũng để cho Đại Càn thấy được một đường hy vọng. Ở trên rất nhiều chuyện, bệ hạ quả thật làm không tốt, nhưng đổi thành ta đến, cũng không nắm chắc có thể làm tốt hơn."
Hắn không phải là một người khiêm tốn.
Năm đó nếu thật sự có nắm chắc dẫn dắt Đại Càn nghịch thiên cải mệnh, vậy hắn sẽ không nhường ra ngôi vị hoàng đế.
Trực tiếp để ta lên làm là được.
Nhưng hắn không có nắm chắc.
Cho nên Trấn Tây Vương lựa chọn lui một bước.
Ít nhất, làm một võ tướng, chết ở trên chiến trường, không làm thất vọng bản thân, không làm thất vọng quốc gia, không làm thất vọng dân chúng.
Tiết tướng quân nghe ra Trấn Tây Vương chân thật, xác nhận Trấn Tây Vương cũng không phải là đang khiêm tốn, mà thật sự tâm sự cùng nàng.
Vì thế Tiết tướng quân lại hành một lễ với Trấn Tây Vương.
"Kính Vương gia."
Một lễ này, Trấn Tây Vương nhận.
. . .
Một ngày sau.
Tiết tướng quân ở trên báo “Phá Hiểu” thuật lại toàn bộ đại thắng tiền tuyến bờ biển tây.
Hơn nữa dựa theo Trấn Tây Vương nhắc nhở, cũng không có quá mức cường điệu cá nhân Trấn Tây Vương, hơn nữa mang công lao phần cho toàn bộ những người tham chiến.
Bao gồm trước chiến cùng sau chiến.
Thiên văn chương này của Tiết tướng quân, ở Đại Càn sinh ra ảnh hưởng thật lớn.
Rất nhiều người Đại Càn lần đầu tiên ý thức được, thì ra sau lưng một hồi đại thắng, sẽ có nhiều người yên lặng kính dâng như vậy.
Thì ra sau lưng toàn bộ thắng lợi, cho tới giờ đều không có gì là đương nhiên.
Thì ra, ở thời điểm hậu phương vẫn ca múa mừng cảnh thái bình, tiền tuyến đã bắt đầu từ rất nhiều năm trước, rất nhiều người vẫn đang gánh vác trách nhiệm.
Một hồi đại thắng, người Đại Càn phấn chấn.
Đồng thời khiến người ta tỉnh ngộ.
Tuy Tiết tướng quân đã tận khả năng mang công lao phân cho toàn bộ người tham chiến, thanh danh của Trấn Tây Vương vẫn khó có thể tránh khỏi như mặt trời giữa trời.
Toà soạn “Phá Hiểu”.
Ngụy Quân xem xong văn chương của Tiết tướng quân, trực tiếp mời Tiết tướng quân uống một chút rượu.
"Thiên văn chương này viết rất tốt, lịch sử là từ quần chúng nhân dân sáng tạo, cũng là từ anh hùng sáng tạo. Nhưng bản mình anh hùng cũng là một phần tử của quần chúng nhân dân, không hề xung đột. Trấn Tây Vương là anh hùng, Tiết tướng quân ngươi là anh hùng, những người yên lặng kính dâng này cũng là anh hùng. Tiết tướng quân ngươi để cho người trong thiên hạ đều rõ ràng đạo lý này, ta kính ngươi một ly."