Hắc hóa yếu bảy phần, tẩy trắng mạnh gấp ba (5)
Tiết tướng quân chạm cốc cùng Ngụy Quân, sau đó cười nói: "Ngụy đại nhân, ta không có cảnh giới cao như vậy, là Trấn Tây Vương nhắc nhở ta. Không nói gạt ngươi, thật ra đến giờ ta vẫn cho rằng, trận chiến này Trấn Tây Vương công lao lớn nhất."
Cái này dù sao vẫn là đế chế phong kiến cổ đại, anh hùng sử quan so với duy vật sử quan càng có thị trường hơn, không kỳ quái.
Ngụy Quân gật gật đầu nói: "Nghĩ như vậy cũng không có tật xấu, nhưng lấy thân phận địa vị của Trấn Tây Vương hiện tại, vẫn có thể tự vấn tự xét lại, xác thực rất giỏi, đã có một chút phong phạm của ta."
Thiên Đế sau khi thành đạo, nhiều lần xem lại con đường thành đạo của bản thân, sau đó mỗi một lần xem lại đều có thể dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Nếu không có Đạo Tổ cố ý bồi dưỡng, nhiều lần cho hắn cơ hội, hắn quả quyết sẽ không nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết như vậy.
Nếu không có nhiều đồng bạn cùng chung chí hướng như vậy, vào chết để sống, rất nhiều cơ hội cho dù bày ra ở trước mặt, hắn vẫn không nắm bắt được.
Thiên Đế mỗi lần xem lại đều có cảm giác, lại để cho hắn làm lại một lần, hắn nhắm chừng cũng rất khó nghịch tập.
Sau khi đến địa vị cao, vẫn có thể bảo trì tâm khiêm tốn như vậy, thật ra là một chuyện rất giỏi.
Nhưng Thiên Đế vẫn có thể rất giỏi như vậy.
Trấn Tây Vương lại cũng có thể khiêm tốn như vậy, Ngụy Quân là thực cảm thấy hắn cũng có chút giỏi.
Ngụy Quân loại phương thức tự thổi mình để khen người này, làm cho Tiết tướng quân trực tiếp nghẹn lời.
"Ngụy đại nhân người thật là. . . không khiêm tốn." Tiết tướng quân khó nhọc nói.
Ngụy Quân cười cười.
Khiêm tốn làm cái gì?
Hắn chỉ muốn chết.
Đáng tiếc, bạn học tri kỷ hình như là bởi vì vừa mới thượng vị, không quá dám có động tác.
Trừ bỏ gọi hắn từ tiền tuyến trở lại ra, cũng không có hành động gì đối với hắn.
Điều này làm cho Ngụy Quân thực mất mát.
Ngụy Quân chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi bạn học tri kỷ nhanh chóng đến xử lý hắn.
Một bên nhắc tới tri kỷ, Ngụy Quân một bên nói: "Lần này Trấn Tây Vương dẫn quân đánh ra đại thắng như thế, triều đình khẳng định là sẽ phong thưởng, cũng không biết sẽ phong thưởng như thế nào, dù sao Trấn Tây Vương đã không thể phong được nữa."
Luận vương tước, Trấn Tây Vương đã là thân vương tước cao quý nhất.
Luận quyền lực, nói ra thì quân quyền Càn đế cũng không lớn bằng Trấn Tây Vương.
Luận vinh hoa phú quý. . . Trấn Tây Vương nếu để ý cái này, cũng sẽ không làm Vương gia.
Cho nên thực không có cái gì có thể phong cho hắn.
Tiết tướng quân nói: "Vương gia bản thân cũng rõ ràng, cho nên hắn mới muốn phân công lao này cho người khác. Lúc này đây triều đình luận công mà nói, tướng sĩ tham chiến hẳn có thể phân được không ít, ta nói không chừng cũng có thể tiến thêm một bước."
Đối với cái này Tiết tướng quân mười phần bình tĩnh.
Với tuổi của nàng, cộng thêm tư lịch cùng chiến công của nàng, lên chức là chuyện sớm hay muộn.
Hoặc sớm hoặc muộn, Tiết tướng quân thật ra không quá để ý.
Hai người đang uống rượu nói chuyện phiếm, vừa tán gẫu đến đây, cửa đã bị đẩy ra từ ngoài.
Lâm tướng quân một gương mặt đen đi đến.
"Tần nhi, ngươi sao vậy?" Tiết tướng quân có chút bất ngờ.
Lâm tướng quân mang một cái lưu ảnh châu ném lên trên bàn, nói với hai người: "Các ngươi tự xem."
Tiết tướng quân mở ra lưu ảnh châu.
Ngay sau đó, Ngụy Quân cùng Tiết tướng quân sắc mặt đều thay đổi.
Trên lưu ảnh châu, rõ ràng là bóng dáng Trấn Tây Vương.
Mà nội dung, lại là Trấn Tây Vương đang mạnh mẽ lên án Càn đế.
"Bệ hạ ngu ngốc à."
"Sớm biết bệ hạ phế vật như thế, năm đó ta sẽ không mang ngôi vị hoàng đế tặng cho hắn."
"Ngu ngốc, phế vật, chỉ có một mặt xu nịnh Quốc sư, thật sự là sỉ nhục của đế vương, sỉ nhục của hoàng thất."
"Ta chưa bao giờ thấy qua Hoàng đế không hề có tác dụng như thế, không phải là tránh ở thâm cung luyện đan tu đạo sao? Không phải là ai cũng có thể làm?"
"Có tiền bản thân tu đạo, không có tiền cho chúng ta lương thảo. Hôn quân, ta xem Đại Càn này sớm muộn gì cũng sẽ xong rồi."
. . .
Ngụy Quân xem xong rồi toàn bộ nội dung lưu ảnh châu, sắc mặt hắn đã trở nên nghiêm nghị hẳn lên.
"Trấn Tây Vương cái này là bị người ta âm rồi." Ngụy Quân nhanh chóng ra kết luận.
Tiết tướng quân sắc mặt cũng nghiêm nghị gật đầu: "Đây là Trấn Tây Vương oán giận riêng cùng với người thân cận, sau đó bị người có tâm thu thập, ngắt đầu bỏ đuôi, chế tác thành lưu ảnh châu, thật sự là dụng tâm ác độc."
Lâm tướng quân nhíu mày nói: "Hiện tại lưu ảnh châu của Trấn Tây Vương đã nơi nơi đều có ở kinh thành, rất hiển nhiên, có người đang nhằm vào Trấn Tây Vương, Trấn Tây Vương gặp phải phiền toái lớn rồi."
Ba người đều là người thông minh, bọn họ lập tức đã ý thức được hung hiểm cùng ác độc của chuyện này.
Ngôn luận này của Trấn Tây Vương, thật ra cũng không kỳ quái.
Những gì Càn đế mấy năm nay làm, người nghị luận riêng về hắn cũng rất nhiều.
Cho dù là dân chúng dân gian, cũng có rất nhiều.
Trấn Tây Vương trào phúng một chút cùng những người thân cận bên người, cái này thực bình thường.
Ai mà không từng lén nghị luận người lãnh đạo quốc gia?
Thật có chút chuyện là không thể để sáng tỏ.
Một khi để sáng tỏ, sẽ đặc biệt phiền toái.
Mà loại chuyện này xuất hiện ở trên người Trấn Tây Vương, thì càng phiền toái hơn nữa.
Nếu ra ánh sáng là Ngụy Quân, người trong thiên hạ mí mắt cũng không chớp một cái.
Dù sao Ngụy Quân ăn ngủ mắng Càn đế, người trong thiên hạ đều biết, đã sớm thấy nhưng không thể trách.
Nhưng người ra ánh sáng là Trấn Tây Vương.
Trấn Tây Vương là thân vương.
Trên lý luận, Trấn Tây Vương thậm chí có tư cách làm Hoàng đế.
Cho nên lời nói mà những người khác có thể nói, hắn nói ra, sẽ mười phần mẫn cảm.
Tiết tướng quân trầm giọng nói: "Đại Càn đã huỷ bỏ nhân ngôn hoạch tội, cho nên tuy Trấn Tây Vương ngôn luận liên quan đến bệ hạ, nhưng trên lý luận cũng sẽ không vì vậy mà bị trừng phạt gì. Tần nhi, ngươi sắc mặt khó coi như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì khác hay không?"
"Không thể gạt được Tiết tỷ tỷ."
Lâm tướng quân hít sâu một hơi, giọng điệu có chút buồn bực: "Trong triều có người đứng ra thượng thư buộc tội Trấn Tây Vương mưu đồ gây rối, hơn nữa ngự sứ nghe phong phanh tấu sự, nói bệ hạ gặp chuyện không may có liên quan đến Trấn Tây Vương, yêu cầu Trấn Tây Vương hồi kinh báo cáo công tác, rửa sạch hiềm nghi."
Tiết tướng quân nghe vậy sắc mặt cũng biến xanh mét.