Sau khi ta chết, quản chi hồng thủy ngập trời (3)
"Điện hạ, không cần xúc động, Đại Càn đã huỷ bỏ nhân ngôn hoạch tội, ngươi không có lý do hạ ngục Ngụy Quân." Đỗ Uy nói.
Tứ hoàng tử nghiến răng nghiến lợi: "Vậy biên một cái lý do, bản cung chính là hoàng tử, bản cung nói hắn có tội, hắn nhất định phải có tội."
Đỗ Uy cười khổ nói: "Điện hạ, chiêu này dùng được đối với Trấn Tây Vương, nhưng không dùng được đối với Ngụy Quân. Trấn Tây Vương có sơ hở, Ngụy Quân không hề có sơ hở mà điện hạ. Ngụy Quân trừ bỏ thường xuyên khẩu xuất cuồng ngôn ra, hắn căn bản không có làm gì xấu có thể bị hạ ngục, ngài quả thật không làm gì được hắn."
Tứ hoàng tử "khiếp sợ": "Bản cung không làm gì được một ngũ phẩm hàn lâm?"
"Tuy thực không muốn thừa nhận, nhưng trên thực tế là như vậy." Đỗ Uy khuyên: "Điện hạ, quả hồng vẫn phải kiếm mềm mà bóp. So sánh với Ngụy Quân, Trấn Tây Vương chính là quả hồng mềm kia, chúng ta phải nắm lấy quả hồng này trước."
Định nghĩa lại "Quả hồng mềm" .
“Thuyết tương đối quả hồng mềm” —— tác giả: Đỗ Uy.
Tứ hoàng tử có thể nói cái gì?
"Lão Đỗ, cũng chính là xem ở mũi thượng của ông, tôi mới tạm thời cho Ngụy Quân một mạng. Chờ giải quyết Vương thúc, bản cung nhất định phải bầm thây Ngụy Quân vạn đoạn." Tứ hoàng tử chân thật nói: "Tôi lần này bỏ qua cho hắn, thật sự hoàn toàn chính là xem mặt mũi của ông."
Đỗ Uy: "Đúng đúng đúng, cảm tạ điện hạ cho ta mặt mũi."
Hắn làm bộ tin.
Dù sao bản thân Tứ hoàng tử cũng biết, lời này hai người bọn họ cũng không tin.
"Điện hạ, thật ra ngươi không cần phiền lòng vì Ngụy Quân. Ngươi muốn tạo uy vọng, Trấn Tây Vương là một lựa chọn càng thêm thích hợp so với Ngụy Quân. Tuy chúng ta biết Ngụy Quân thực khó đối phó, nhưng thế nhân là không biết. Trong mắt thế nhân, Trấn Tây Vương mới là người lợi hại hơn."
"Lời ấy có lý."
Tứ hoàng tử một bên gật đầu, một bên trong lòng thở dài.
Bởi vì nhằm vào Trấn Tây Vương, thanh danh của hắn hiện nay ở Đại Càn đã muốn ngã tới đáy cốc.
Dưới loại tình huống này, hắn cho dù là thượng vị làm Hoàng đế, cũng phải làm một Hoàng đế tàn bạo.
Muốn lấy đức thu phục người, là vạn vạn không có khả năng.
Mà người khác muốn phế bỏ hắn, lại mười phần đơn giản.
Tứ hoàng tử như vậy, là Tứ hoàng tử Tây đại lục muốn.
Mà loại hình tượng này của Tứ hoàng tử, cũng càng thuận tiện kiếm chỗ tốt từ Tây đại lục.
Cho nên Tứ hoàng tử tuy trong lòng buồn bực, nhưng xem ở chỗ tốt mà Tây đại lục cho, vẫn quyết định nhịn.
"Lão Đỗ, thần minh chân huyết còn có không?" Tứ hoàng tử lười biếng hỏi: "Bản cung cảm thấy ta mỗi lần phái ra một đạo kim bài cùng khâm sai tuyên vương thúc về kinh, ngươi hẳn cho ta một thần minh chân huyết làm hồi báo, bằng không ta sẽ thiệt thòi lớn."
Đỗ Uy: ". . ."
"Lão Đỗ, ngươi cũng thấy đấy, bản cung cùng Ngụy Quân hiện tại càng ngày càng không đội trời chung. Ngươi không cho bản cung nhiều chút ưu việt, vạn nhất ngày nào đó Ngụy Quân không muốn cùng bản cung lá mặt lá trái nữa, mà trực tiếp muốn bằng vào vũ lực mạnh mẽ thanh quân trắc thì làm sao bây giờ?"
Đỗ Uy: "Điện hạ, Ngụy Quân không phải loại người như vậy, hắn không phải ngươi."
Tứ hoàng tử trừng mắt nhìn Đỗ Uy một cái, bất mãn nói: "Lão Đỗ, ngươi khinh thường ta?"
"Không có, ta là nói Ngụy Quân không sát phạt quyết đoán bằng ngài." Đỗ Uy trợn tròn mắt nói nói dối.
"Được rồi, đừng giả bộ, ngươi khinh thường ta cũng không sao, chỉ cần ngươi cho ta ưu việt là được, ta cũng không coi trọng mặt mũi."
Tứ hoàng tử khoát tay áo, mười phần khoan dung độ lượng.
Đỗ Uy muốn đánh người.
Tuổi còn trẻ, sao đã tham tài như vậy chứ?
Nhưng hôm nay Ngụy Quân tỏ thái độ, xác thực tiến một bước chia cắt cùng Tứ hoàng tử.
Mọi người đều đã ý thức được Ngụy Quân cùng Tứ hoàng tử không đội trời chung.
Mà kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu.
Dưới tình huống như vậy, có Ngụy Quân trợ công, hắn đối với việc lại cho Tứ hoàng tử một chút ưu việt, cũng không phải quá kháng cự.
Dù sao Nữ thần Trí Tuệ cũng nói qua, phải nắm tốt Tứ hoàng tử tên Càn gian này.
"Điện hạ, chỗ ta có phương pháp tu luyện thần thánh kỵ sĩ, điện hạ có thể tự mình tu luyện, cũng có thể tổ kiến một đoàn đội thị vệ thần thánh kỵ sĩ. Nhưng tốt nhất vẫn không nên truyền cho người khác, bởi vì một khi tin tức tiết lộ ra ngoài, điện hạ rất khó giải thích rõ ràng với bên ngoài."
Đỗ Uy vẫn quyết định cho Tứ hoàng tử một chút ưu việt.
Nhưng không cho thực vật.
Cho công pháp.
Tứ hoàng tử đối với này tỏ vẻ ai đến cũng không cự tuyệt, hơn nữa mười phần lưu manh: "Không có việc gì, bản cung không sợ tin tức tiết ra ngoài."
"Điện hạ không sợ?"
"Ừm, tùy tiện tìm cớ là được, ví dụ như —— học của địch để đối phó với địch!"
Đỗ Uy: ". . ."
"Lão Đỗ, có biện pháp không cần tu luyện có thể nhanh thành hay không? Bản cung đời này ghét nhất là tu luyện, ta vẫn thích cảm giác một bước đến chỗ. Nếu mỗi lần học thứ gì đó đều có thể nháy mắt để cho ta học được, vậy bản cung nhất định sẽ thích học tập." Tứ hoàng tử hướng tới.
Đây là nguyện vọng cộng đồng học tra.
Đỗ Uy yên lặng lựa chọn nước tiểu độn.
Với khẩu vị này của Tứ hoàng tử, bán cả Tây đại lục, cũng không thỏa mãn được Tứ hoàng tử.
Ba mươi sáu kế, vẫn là đi là thượng sách.
Đỗ Uy đi rồi, Tứ hoàng tử bĩu môi, sau đó bắt đầu chân thật suy nghĩ về vấn đề Ngụy Quân.
"Gia nhập môn phái các ngươi vẫn là quên đi, quốc gia này mặc dù có ngàn không tốt vạn không tốt, nhưng chung quy là nơi sinh ta dưỡng ta. Vì nó dâng ra sinh mệnh của ta, coi như là cố gắng lớn nhất mà ta có thể."
"Ta có gì đặc biệt hơn người? Trấn Tây Vương loại anh hùng vệ quốc thủ biên ca khúc khải hoàn này mới rất giỏi. Đáng tiếc, công cao khó thưởng, mệnh phạm tiểu nhân."
"Được rồi, mọi người không cần nhìn, lời này là ta nói. Có chân chó Tứ hoàng tử, hiện tại có thể đâm thọc về phía Tứ hoàng tử. Ngụy mỗ cũng muốn xem một chút, hắn có thể sửa trị ta giống như sửa trị Trấn Tây Vương hay không?"
Lời nói của Ngụy Quân ở Diệu Âm phường, đều được người một chữ không sót đưa đến trước mặt Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử trước đó quả thật không có bao nhiêu tâm phúc.
Nhưng sau khi hắn thành hoàng tử giám quốc, tự động có rất nhiều người dựa vào.
Đại Càn cũng không phải mọi người đều có khí khái.
Trên thực tế chỉ là vật họp theo loài, người phân theo đàn, Ngụy Quân được công nhận chính nhân quân tử, cho nên trong mối quan hệ của Ngụy Quân, thường thường chính nhân quân tử có vẻ nhiều.
Tiểu nhân cũng sẽ tự giác không tiếp cận với Ngụy Quân.