Sau khi ta chết, quản chi hồng thủy ngập trời (4)
Nhưng vòng tròn của Ngụy Quân nói đến cùng cũng không bao nhiêu người, so sánh với toàn bộ dân cư Đại Càn, thì chỉ là muối bỏ biển.
Cho dù là đặt ở trong quan trường, cũng chỉ là một bộ phận rất nhỏ.
Một bộ phận triều thần tương đối lớn, đều là cỏ đầu tường thảo, hoặc là không có lý tưởng quyết chí đền nợ nước gì. Ai có thể mang đến cho bọn hắn vinh hoa phú quý, bọn họ sẽ lăn lộn với người đó.
Hiện tại nhìn qua Tứ hoàng tử có thể làm được điều này, cho nên bên cạnh Tứ hoàng tử cũng sẽ tự động tụ lại một nhóm người giúp hắn làm việc.
Tứ hoàng tử sau khi xem qua vài lần những lời nói của Ngụy Quân, trên mặt mới lộ ra nụ cười vui vẻ.
"Ngụy đại nhân chính là Ngụy đại nhân, trung tâm đối với Đại Càn không thể nghi ngờ, trước đó thật là ta đã bỏ qua hắn."
"Ngụy Quân trước đó từng lén nói qua, ta là tri kỷ của hắn, hiện tại lại ở trường hợp công khai quyết liệt cùng ta. Chúng ta quả nhiên là tri kỷ, ngay cả nghĩ cũng đều giống nhau."
"Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương. Nhìn như quyết liệt, thực ra liên thủ. Hôm nay nguyên nhân vì Ngụy Quân trợ công, Đỗ Uy mới mang phương pháp tu luyện thần thánh kỵ sĩ của Tây đại lục tặng cho ta. Ngày sau ta cùng Ngụy đại nhân hợp tác vài lần nữa, vét sạch túi tiền Đỗ Uy cũng không là vấn đề."
"Ta cùng Ngụy Quân, quả thực là đồng bọn hợp tác trời đất tạo nên mà."
Tứ hoàng tử nghĩ lại một chút chuyện hôm nay, sau đó hài lòng đưa ra kết luận mình cùng Ngụy Quân xác thực là tri kỷ ở trên linh hồn.
Hơn nữa bọn họ sáng tạo chiến tích đã là thật.
Cũng rất diệu.
"Không ngừng cố gắng, càng lúc mạnh lên."
Ở thời điểm Ngụy Quân chờ tri kỷ của mình đi giết hắn.
Tri kỷ của hắn đang vui mừng bản thân liên thủ cùng Ngụy Quân mười phần ăn ý.
Nhân loại bi hoan cũng không tương thông.
…
Một ngày sau.
Ngụy Quân nổi giận.
Thực thất vọng đối với tri kỷ của mình.
Bạn học tri kỷ không chỉ không có phái người tìm đến hắn gây phiền toái, ngược lại phái ra vị khâm sai thứ năm cùng đạo kim bài thứ năm.
Tiếp tục lệnh cưỡng chế Trấn Tây Vương về kinh, nhận triều đình điều tra.
Hơn nữa Tứ hoàng tử để cho khâm sai truyền lời càng ngày càng nặng:
"Vương thúc muốn ủng binh tự trọng sao?"
"Vương thúc muốn dưỡng khấu tự trọng?"
"Vương thúc, phụ hoàng sinh tử chưa biết, đến nay hôn mê bất tỉnh. Ngài cùng với ở tiền tuyến làm một nhiếp chính vương hữu thực vô danh, không bằng dẫn đại quân về kinh, trực tiếp đăng cơ xưng đế chẳng phải tốt sao?"
Ngôn luận này sau khi lan tràn mở ra, kinh thành chấn động.
Tiền tuyến chấn động.
Uy vọng của Tứ hoàng tử cùng Trấn Tây Vương đều bị ảnh hưởng rất lớn.
Hành vi của Tứ hoàng tử rất hiển nhiên quá mức sốt ruột.
Mà Trấn Tây Vương cự không tiếp thu mệnh lệnh của triều đình, ngay cả không có tâm khác thường, hiện tại nhìn qua cũng giống có tâm khác thường.
Vì thế, lưỡng bại câu thương.
Ngụy Quân nhìn không được.
Hắn quả nhiên không có nhìn lầm tri kỷ của mình.
Nói hắn là một phế vật, hắn thật là phế vật.
Một ngày này sau khi thời gian công tác kết thúc, Ngụy Quân trực tiếp đi tới toà soạn “Phá Hiểu”, bắt đầu viết văn chương.
Ngụy Quân bỗng nhiên hiện thân ở toà soạn “Phá Hiểu”, nhanh chóng hấp dẫn những người khác của toà soạn chú ý.
Đại Hoàng tử cũng cố ý tới hỏi một chút: "Ngụy đại nhân muốn viết văn chương mới? Là phương diện nào?"
Chu Phân Phương là minh chủ đời này của văn đàn.
Sau khi “Phá Hiểu” được xuất bản, Ngụy Quân có ý tứ tiếp nhận y bát minh chủ văn đàn của Chu Phân Phương.
Trước đó hai thiên văn chương “Người Càn quốc mất đi tự tin sao” cùng “Đề xướng văn hóa mới, phản đối văn hóa cũ” của Ngụy Quân vừa ra, văn đàn thậm chí có một loại ảo giác:
Chu Phân Phương là ai?
Chúng ta chỉ biết Ngụy Quân tử.
Chu Phân Phương cơ bản đã làm rất tốt với khuôn mẫu hiện có.
Mà Ngụy Quân trực tiếp đánh vỡ khuôn mẫu này, để cho người xem văn chương của hắn thấy được một mảng thiên địa mới.
Luận văn bút, Chu Phân Phương miểu sát Ngụy Quân.
Nhưng mà luận tính rung động, Ngụy Quân là hơn xa Chu Phân Phương.
Nhưng hai thiên văn chương nọ qua đi, Ngụy Quân đã bận rộn sự nghiệp, rất ít tự viết văn chương nữa.
Hôm nay Ngụy Quân lại về văn đàn, tự mình chấp bút, thật là một hồi trọng đại của văn đàn.
Đại Hoàng tử không tính là văn nhân gì, cũng tỏ vẻ mười phần chờ mong.
Ngụy Quân trả lời vấn đề của Đại Hoàng tử: "Tôi lần này sẽ kể một câu chuyện."
"Câu chuyện?"
"Đúng, “Thuyết nhạc toàn truyện”!"
“Thuyết nhạc toàn truyện”, giảng tự nhiên là chuyện xưa Nhạc Vương gia.
Nếu không có mười tám đạo kim bài nọ, có lẽ có thể sẽ có được một con đường sống khác.
Nếu quan niệm "Tướng ở bên ngoài, quân mệnh có điều không chịu" có thể càng thêm xâm nhập lòng người hơn so với hoàng quyền, có lẽ sẽ không có ba chữ "Có lẽ có" này. (thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời "có lẽ có". Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ).
Nếu. . . tướng quân không xem mình trở thành trung khuyển hoàng thất, mà xem mình trở thành người thủ hộ quốc gia, có lẽ tất cả đều có thể thay đổi.
Thế giới khác nhau, muốn đưa sự kiện "Có lẽ có" lại đây, tự nhiên là cần một ít cải biên.
Nhưng Ngụy Quân vốn có tài Trạng Nguyên, cái này đối với Ngụy Quân mà nói cũng không khó khăn.
Hiện nay Trấn Tây Vương cùng Tứ hoàng tử đang tranh đấu gay gắt, đã hấp dẫn ánh mắt người trong thiên hạ.
Ngay tại thời khắc khẩn trương này, “Phá Hiểu” phát hành cả nước.
“Thuyết nhạc toàn truyện”—— đã đưa đến trong tay dân chúng cả nước.
Lấy giá nhảy lầu tiếp cận miễn phí.
Thật là giá nhảy lầu.
Dù sao toà soạn “Phá Hiểu” là lấy Hồ Vương ra tiền.
Hồ Vương tỏ vẻ tiền không là vấn đề, các ngươi tùy tiện tiêu, chỉ cần có thể để cho “Phá Hiểu” mọc lên như nấm, gia tăng lực ảnh hưởng của Ngụy Quân ở Đại Càn, tiền này tiêu cũng đáng giá.
Hồ Vương đã nói như vậy, Nhâm Dao Dao thật sự là không khách khí với mẹ nàng chút nào.
“Phá Hiểu”, tiêu lượng lớn nhất, lã nhiều nhất.
Cả nước độc một nhà này, không có phân hiệu.
Hồ Vương đối với cái này mười phần vui mừng.
Chờ sau khi nàng xem “Thuyết nhạc toàn truyện” của Ngụy Quân, lại càng thêm vui mừng.
"Ngụy Quân quả nhiên là Ngụy Quân, không có làm cho ta thất vọng chút nào."
"“Thuyết nhạc toàn truyện”, là thêm một mồi lửa ở trong thế cục vốn khẩn trương của Đại Càn."
"Ta hiện tại đã có chút chờ mong Trấn Tây Vương cùng triều đình sống mái với nhau."
Hồ Vương đối với cái này tỏ vẻ chờ mong.