Mọi người đều biết, tứ đại hoàn khố có năm (1)
"Phụ vương, nhị đệ đã chết, người hiện tại chỉ có một đứa con trai là con. Ngài không phải hữu tình đối với người nhà sao? Không phải hổ độc không ăn con sao? Vậy án theo ý nghĩ ngày, ngài hẳn không có con tư sinh, đúng không?"
Trấn Tây Vương: ". . ."
Hắn thực hoài nghi mình nói có con tư sinh, đứa con trai này có thể sẽ giết chết cả con tư sinh.
"Ta nuôi ra một đứa con thật tốt mà." Trấn Tây Vương thanh âm có chút phức tạp.
Thế tử Trấn Tây Vương thản nhiên gật đầu: "Phụ vương lời ấy đại thiện."
"Nhưng ngươi đây là ngỗ nghịch bất hiếu."
Thế tử Trấn Tây Vương nói: "Phụ vương, con trước đây lén nói chuyện phiếm cùng với Ngụy Quân, hắn nói qua một câu, con rất chấp nhận."
"Hắn nói cái gì?"
"Nhân loại sở dĩ có tiến bộ, là vì đời sau không nghe theo lời của đời trước!"
…
"Nhân loại sở dĩ có tiến bộ, là vì đời sau không nghe theo lời của đời trước!"
Trấn Tây Vương thế tử nói xong câu đó, liền hành một lễ đối với Trấn Tây Vương, sau đó đi ra thư phòng Trấn Tây Vương.
Lưu lại Trấn Tây Vương, tiếp tục tĩnh tọa ở trong thư phòng.
Hắn nghĩ lại câu kia mới nghe thì đại nghịch bất đạo, lại cố tình cảm giác mười phần có đạo lý.
Thật lâu sau, Trấn Tây Vương u u thở dài: "Ngụy Quân người này. . . có độc mà."
Ngụy Quân nếu nghe được Trấn Tây Vương nói như vậy, khẳng định sẽ mắng ngược trở lại.
Ngươi mới có độc.
Thế giới các ngươi mới là có độc.
Đều hố bản Thiên Đế thiệt nhiều lần.
"Ngươi thấy thế nào?"
Trấn Tây Vương vừa dứt lời, ở bóng đen trong góc thư phòng, đi ra một người áo đen.
Y phục bịt cả mặt kín như bưng, làm cho người ta căn bản không rõ giới tính cùng tuổi của hắn.
Nhưng người này sau khi mở miệng, đã lộ tính thật —— đàn ông.
Hắn là Ảnh vệ luôn luôn âm thầm hộ vệ Trấn Tây Vương.
Lấy thân phận Trấn Tây Vương, đương nhiên sẽ không khuyết thiếu người như thế.
Ảnh Tử thanh âm có chút khàn khàn: "Vương gia, thế tử là một nhân tài, càng ưu tú hơn so với ngài mong muốn, thật đáng mừng."
"Thời điểm nghịch tử giết người, ngươi vì sao không ngăn cản hắn?" Trấn Tây Vương trầm giọng trách cứ.
Ảnh vệ thanh âm mười phần trấn định: "Chức trách của ta là hộ vệ Vương gia, thế tử là người thừa kế Vương gia, nếu thế tử có nguy hiểm, ta cũng sẽ đi cứu thế tử. Về phần những người khác, không ở phạm vi bảo hộ của ta."
Hơn nữa hắn cũng không muốn bảo hộ.
Đương nhiên, đây là nói trong lòng, không cần thiết nói thẳng ra.
Nhưng Trấn Tây Vương là một người thông minh.
"Xem ra ngươi cũng thấy nghịch tử làm là đúng."
Ảnh vệ do dự một chút, hắn cùng Trấn Tây Vương là quá mệnh giao tình, có chút lời nói thật ra không cần phải quá kiêng kị.
"Vương gia, ta là người của ngươi, ta cũng không muốn ngươi gặp chuyện không may."
"Bổn vương về kinh, vị tất đã xảy ra chuyện." Trấn Tây Vương lắc đầu nói: "Chỉ cần ta giao binh quyền, Tiểu Tứ nào có lá gan lớn như vậy xuống tay với ta? Nhiều nhất chính là phái một thân vương hoàng tộc khác tới tiếp thu binh quyền mà thôi."
Ảnh vệ nở nụ cười: "Vương gia ở trên quân sự tài hoa hơn người, đối với quan trường lại không biết gì cả. Ngôi vị hoàng đế nói cho là cho, ở trong quân cũng chưa bao giờ kết bè. Vương gia, ngài so với Nhạc Vương gia trong “Thuyết nhạc toàn truyện” mà Ngụy đại nhân viết thì thế nào? Nhạc Vương gia quân công lớn hơn so với ngài, còn không phải bị giết bởi vì 'Có lẽ có'?"
"Đại Càn không phải Đại Túng." Trấn Tây Vương phản bác.
Ảnh vệ khẽ hừ một tiếng: "Ở trước khi Ngụy đại nhân ngang trời xuất thế, Đại Càn cũng không mạnh hơn bao nhiêu so với Đại Túng. Còn không phải liên minh người tu chân đòi tiền cho tiền, đòi người cho người sao."
Trấn Tây Vương: ". . ."
Ảnh vệ nhận thấy Trấn Tây Vương lặng lẽ, thì nhắc nhở bản thân một chút, hình như là nói có chút quá.
"Vương gia tha lỗi, ta càn rỡ." Ảnh vệ khôi phục lý trí.
Trấn Tây Vương thở dài một tiếng.
"Ngươi là Ảnh vệ của ta, đã cứu ta hai mạng. Trong thiên hạ người ta tín nhiệm nhất chính là ngươi, nếu trong thiên hạ chỉ có một người sẽ cùng ta đi chết, vậy người đó sẽ không là Vương phi, cũng sẽ không là thế tử, nhất định là ngươi."
Ảnh vệ trong lòng dâng lên một dòng nước ấm.
Trấn Tây Vương cái khác không được, kỹ năng phương diện ngự hạ cùng thu mua lòng người này vẫn là có.
Chẳng sợ Ảnh vệ biết lời nói này của Trấn Tây Vương vị tất là lời trong lòng, nhưng chỉ cần Trấn Tây Vương nói ra ở trước mặt hắn, hắn vẫn cảm động.
Nhưng mục đích Trấn Tây Vương nói ra những lời này, cũng không phải vì để cho hắn cảm động.
"Ngươi là tâm phúc đáng tin của ta, nhưng ngay cả loại tâm phúc đáng tin của bổn vương như ngươi, trong tiềm thức cũng tôn sùng đối với Ngụy Quân."
Trấn Tây Vương buồn bã nói: "Lòng người hướng Ngụy mà."
Trước đó hắn còn chưa quá cảm giác được lực ảnh hưởng của Ngụy Quân.
Dù sao Ngụy Quân trước đó đa phần là làm việc ở kinh thành, không có quan hệ gì với hắn.
Nhưng mà hiện tại, hắn ý thức được chỗ bất phàm của Ngụy Quân.
Con mình rất hiển nhiên đã trở thành tín đồ của Ngụy Quân.
Cái này hắn còn có thể lý giải, dù sao người trẻ tuổi, bị loại quân tử trời quang trăng sáng như Ngụy Quân này hấp dẫn là bình thường.
Nhưng Ảnh vệ đã theo hắn mấy chục năm.
Hiện hôm nay cũng tôn sùng đối với Ngụy Quân.
Trấn Tây Vương lúc này mới ý thức được, Ngụy Quân hiện hôm nay lực ảnh hưởng ở Đại Càn, tuyệt đối đã vượt xa hắn tưởng tượng.
Mà bên cạnh hắn còn như thế.
Kinh thành chủ chiến trường của Ngụy Quân thì sao?
Trấn Tây Vương chỉ hơi nghĩ lại một chút, đã cảm giác cực kỳ kinh hãi.
"Ngụy Quân nếu muốn tạo phản, Đại Càn chỉ sợ thật sự nguy hiểm." Trấn Tây Vương lẩm bẩm.
Ảnh vệ trực tiếp cười ra tiếng: "Vương gia, ngài nghĩ quá nhiều rồi. Ngụy đại nhân có tiếng không thích tiền, không thích quyền, thậm chí không muốn sống. Hắn ở Diệu Âm phường công khai nói qua mình là người yêu cái đẹp, nhưng lại không thấy hắn lưu luyến bụi hoa. Loại chính nhân quân tử này, ngài lại có thể lo lắng hắn sẽ tạo phản?"
"Nhưng hắn không yêu thích cái gì cả, vậy đến cùng muốn làm cái gì?" Trấn Tây Vương hỏi ngược lại: "Thế gian thật sự có người hoàn mỹ như vậy sao?"
"Ngụy đại nhân rõ ràng phải làm Thánh nhân, Vương gia, thứ ta nói thẳng, ngài đang suy xét là chuyện một nhà một họ, mà Ngụy đại nhân mắt là lê dân bách tính khắp thiên hạ. Thiên hạ này Hoàng đế có rất nhiều, Thánh nhân lại chỉ có một, Ngụy đại nhân hẳn có thể làm Thánh nhân thứ hai, thậm chí hắn đã làm được rồi."