Mọi người đều biết, tứ đại hoàn khố có năm (2)
Ở trước khi Ngụy Quân xuất hiện, Thánh nhân đa phần là tượng trưng cho vũ lực mạnh mẽ, phẩm đức là xếp ở sau vũ lực.
Mà sau khi Ngụy Quân xuất hiện, cho dù thời điểm Ngụy Quân còn chưa phải Đại nho, rất nhiều người đã xem hắn trở thành Thánh nhân.
Ngụy Quân làm là phẩm đức xếp ở trước vũ lực, chân chính dùng nhân cách mị lực đi chinh phục người khác.
Đây là chuyện lúc trước Thánh nhân cũng không làm được.
Trấn Tây Vương liếc mắt nhìn Ảnh vệ của mình một cái, thấy mầm biết cây, Ảnh vệ đã nghĩ như thế, thế nhân chỉ sợ càng sẽ nghĩ như vậy.
Hắn cho dù có thể thay đổi ý tưởng của Ảnh vệ, có thể thay đổi ý tưởng của người trong thiên hạ sao?
Hơn nữa, thời điểm đại đa số mọi người tán đồng Ngụy Quân là một Thánh nhân, có lẽ mình không tán đồng quan điểm này, mới là người phán đoán sai lầm.
Trấn Tây Vương tuy thân ở địa vị cao, nhưng loại ý thức tự xét lại tối thiểu này vẫn phải có.
Gần đây mấy đạo kim bài cùng khâm sai của Tứ hoàng tử, cũng làm cho hắn càng thêm trực diện sự thật.
"Chẳng lẽ, thật là ý tưởng của bản vương sai lầm sao?" Trấn Tây Vương nói nhỏ.
Ảnh vệ trong lòng chợt động.
Bình thường mà nói, Ảnh vệ như hắn chỉ cần có thân thủ là được.
Trên lý luận không cần bọn họ có đầu óc.
Nhưng con người luôn sẽ có cái nhìn của bản thân.
Hắn cho dù là người công cụ, nhưng sao có thể không có ý nghĩ của chính mình chứ?
"Vương gia, không bằng tĩnh xem kỳ biến."
"Tĩnh xem kỳ biến? Tĩnh xem kỳ biến như thế nào?"
"Lấy quân công cùng uy vọng của ngài, không cần thiết nghe mệnh lệnh của tên nhóc Tứ hoàng tử kia. Bọn họ hoài nghi Vương gia ngài ủng binh tự trọng, chúng ta sẽ khai chiến cùng Tây đại lục cũng được." Ảnh vệ đề nghị: "Về phần ứng đối áp lực triều đình như thế nào, cục diện chính trị kinh thành lại biến hóa như thế nào, Vương gia ngài có thể giao cho thế tử đi xử lý. Hiện tại xem ra, thế tử ở phương diện này là có thiên phú, hơn nữa cũng có thể để cho thế tử một mình đảm đương một phía."
Trấn Tây Vương trong đầu lại nhớ lại câu nói vừa rồi của thế tử Trấn Tây Vương:
"Nhân loại sở dĩ có tiến bộ, là vì đời sau không nghe theo lời của đời trước!"
Có lẽ xác thực là như vậy.
Thế tử nếu vẫn nhắm mắt đi theo đuôi mình, nhiều nhất cũng chỉ sẽ trở thành mình.
Hắn chỉ có làm chính hắn, mới có thể vượt qua mình.
Trấn Tây Vương ý thức được điểm này.
Sau đó liền ý thức được, mình cũng bị Ngụy Quân thuyết phục.
Con người cần thay đổi.
Mà sau khi quan niệm mỗi người đã phát sinh thay đổi, Đại Càn sao có thể không thay đổi chứ?
Dưới đại thế, rầm rầm rộ rộ, khó có thể ngăn cản.
Trấn Tây Vương cảm nhận được nước lũ đập vào mặt mà đến.
Hắn trước đây, là muốn ngăn cản dòng nước lũ này.
Nhưng hiện nay, kim bài cùng khâm sai của Tứ hoàng tử nối gót tới, hành vi "đại nghịch bất đạo" của thế tử Trấn Tây Vương, làm cho Trấn Tây Vương bắt đầu sinh ra ý tưởng khác.
. . .
Một nén nhang sau.
Thế tử Trấn Tây Vương có chút kinh ngạc: "Phụ vương bảo ta về kinh làm con tin?"
"Đúng."
"Hắn chỉ có một đứa con trai là ta, khẳng định sẽ không hố ta, cho nên phụ vương là đã chuẩn bị ủng binh tự trọng?"
Thế tử Trấn Tây Vương thật ra không nghĩ Trấn Tây Vương sẽ đưa mình đi kinh thành chịu chết.
Trấn Tây Vương thực muốn giết chết hắn, không cần thiết phải phiền toái như vậy.
Hơn nữa hắn đã điều tra, Trấn Tây Vương xác thực không có con tư sinh.
Nói cách khác, Trấn Tây Vương thật sự chỉ có một người con trai là hắn.
Không nói chuyện hổ độc không ăn con, chỉ cần suy xét đến vấn đề nối dõi tông đường, Trấn Tây Vương cũng sẽ không xuống tay đối với hắn.
Cho nên. . .
"Phụ vương đã nghĩ thông suốt?" Trấn Tây Vương thế tử mắt sáng ngời.
"Tây đại lục tăng binh đã tới, cho nên Vương gia không thể rời khỏi tiền tuyến."
Thế tử Trấn Tây Vương nghe vậy cười ha ha.
Quả nhiên, đối với phụ vương là vẫn phải mạnh bạo.
Giảng đạo lý có ích lợi gì?
Đạo lý Trấn Tây Vương đều biết.
Nhưng Trấn Tây Vương trước đó vẫn do do dự dự.
Hắn chặt đứt đường lui của Trấn Tây Vương, giết cả đệ đệ cùng tiểu nương, vậy Trấn Tây Vương tự nhiên sẽ không có lựa chọn nào khác.
Trấn Tây Vương lựa chọn cứng rắn, hắn cũng an toàn.
Hiện nay thân phận lớn nhất mà hắn có thể dựa vào, vẫn là thân phận thế tử Trấn Tây Vương này.
Thế tử Trấn Tây Vương cho tới giờ vốn không có quên điểm này.
Nhưng hiện tại Trấn Tây Vương có chờ mong rất cao đối với hắn.
"Thế tử, Vương gia hy vọng ngài có thể một mình đảm đương một phía, mau chóng trưởng thành lên. Tương lai binh hung chiến nguy, hắn vị tất có thể vẫn bảo hộ ngài an toàn. Cho nên thời điểm ở kinh thành, ngài phải mạnh mẽ lên nhanh một chút mới đúng."
"Phụ vương hy vọng ta có thể mau chóng trưởng thành lên."
Thế tử Trấn Tây Vương có chút suy nghĩ.
Hắn cảm giác được áp lực.
Nhưng càng nhiều vẫn là ý chí chiến đấu.
Trước đây bởi vì Trấn Tây Vương, hắn phải áp lực bản thân, che dấu bản thân.
Một thân vương tay cầm trọng binh, người thừa kế nếu quá anh minh, đối với triều đình mà nói tuyệt đối không là chuyện tốt gì.
Cho nên hình tượng trước đó của hắn cũng chỉ là thường thường bậc trung, thậm chí trung đẳng thiên hạ.
Dù sao cũng là người cùng Thượng Quan Tinh Phong ở Diệu Âm phường bởi vì tranh giành tình nhân mà ra tay đánh nhau.
Vẫn là sau khi "Tương tương hòa" phiên bản Đại Càn do Ngụy Quân ra, hình tượng của hắn mới có tăng lên.
Mà hiện tại, Trấn Tây Vương lựa chọn cứng đối cứng mà nói, vậy hắn sẽ không cần thiết che dấu bản thân nữa.
Nhưng thế tử Trấn Tây Vương rất nhanh đã ý thức được một sự kiện khác:
Hắn quá anh minh mà nói, làm không tốt sẽ đưa tới họa sát thân của Tứ hoàng tử.
Từ tư liệu trước mắt đến xem, Tứ hoàng tử hình như là một người ánh mắt thiển cận chỉ số thông minh thường thường.
Ngay cả chính nhân quân tử như Ngụy Quân cũng có thể hiểu lầm, sinh ra mâu thuẫn.
Đi kinh thành, tất nhiên phải trực diện Tứ hoàng tử.
Người bình thường sẽ bởi vì Trấn Tây Vương ở bên ngoài tay cầm trọng binh, cho nên không dám hại hắn.
Tứ hoàng tử có chỉ số thông minh này sao?
Thế tử Trấn Tây Vương nghĩ đến đây, theo bản năng lắc lắc đầu.
Chỉ sợ không có.
Cho nên, mình vẫn phải đắn đo có chừng mới đúng.
Làm thế nào mau chóng mạnh mẽ bản thân, lại không chọc đến cừu thị từ Tứ hoàng tử.
Đây là một vấn đề rất cần hắn lo lắng cân nhắc.
"Chẳng lẽ, bản thế tử lần này trở lại kinh thành, phải tiếp tục diễn một hoàn khố? Biến tứ đại hoàn khố thành ngũ đại hoàn khố?"
Thế tử Trấn Tây Vương lẩm bẩm.