Vô tình vị tất chân hào kiệt, liên tử như hà bất trượng phu (1)
Hộ bộ Thượng Thư là một trong sáu bộ Thượng Thư.
Chưởng quản toàn bộ tiền của Đại Càn.
Hắn rơi đài, khẳng định là một cái phản ứng dây chuyền, muốn không mở rộng tình thế, là căn bản không có khả năng.
Chuyện này cũng không phải Giám sát ti một nhà có thể làm, vô luận Lục Tổng quản có trâu đến mấy, hắn cũng không làm được, nếu không sẽ phá hư quy củ.
Lục Tổng quản là người thông minh, cho nên hắn chỉ là xuất đầu làm người khởi xướng chủ động đâm phá đại án tám ngày kia, gánh vác áp lực lớn nhất.
Sau đó hắn mang toàn bộ án này giao ở trên tay Bạch Khuynh Tâm.
Chuyện này để cho Giám sát ti đi thăm dò, triều đình sẽ lòng người hoảng sợ.
Nhưng để cho Bạch Khuynh Tâm đi thăm dò, mọi người đều sẽ tán đồng kết quả Bạch Khuynh Tâm tra ra.
Thượng Quan Thừa tướng sau khi biết được việc này, cũng có ý kiến phúc đáp: Tra đến cùng!
Ở triều đình hiện nay, khi Thượng Quan Thừa tướng cùng Lục Tổng quản thống nhất ý chí, vậy cơ bản đã không có trở ngại gì.
Mà loại chuyện tình lại rơi ở trên người Bạch Khuynh Tâm năng lực chấp hành siêu cường.
Cho nên. . .
"Rối tinh rối mù."
"Làm cho người ta giận sôi."
"Đại Càn thật sự không cứu được."
"Ngụy lang, chúng ta nên xa chạy cao bay đi."
Bạch Khuynh Tâm càng tra xuống, tâm lại càng lạnh.
Ngụy Quân cười nhéo nhéo mặt Bạch Khuynh Tâm, an ủi: "Cái này không phải chuyện trong dự kiến sao? Đừng nói ngốc nữa."
Bạch Khuynh Tâm khẳng định sẽ không trốn chạy.
Cái này không phải tính cách của nàng.
Vừa rồi nàng chỉ là trào phúng cùng phát tiết.
Nhưng rất hiển nhiên, Bạch Khuynh Tâm tra được chân tướng xác thực đã mười phần thất vọng.
Bạch Khuynh Tâm dài thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Ta biết mấy năm nay triều đình sa đọa không thành bộ dáng, nhưng ta trước đây địa vị không đủ cao, còn tiếp xúc không đến bí ẩn gì. Lần này bắt đầu tra từ trên người Hộ bộ Thượng Thư, ta mới biết được Đại Càn hiện tại nát đến thế nào. . . Không có thuốc chữa mà."
Nói xong lời cuối cùng, Bạch Khuynh Tâm khó nén buồn bực.
"Lần trước bệ hạ triệu ta tiến cung, nói rất nhiều lời trong lòng, ta còn tưởng rằng hắn đang chăm lo việc nước chứ."
Càn đế lần trước triệu nàng nhập điện Thanh Tâm, dõng dạc nói một phen lí do, thật là đã thuyết phục được nàng.
Thiên tử thủ biên giới, quân vương tử xã tắc.
Bạch Khuynh Tâm thực ăn một bộ này.
Mấu chốt là Bạch Khuynh Tâm xem ra, Càn đế không nói dối, hắn là thật sự muốn như vậy.
Cho nên Bạch Khuynh Tâm cũng nghĩ mấy năm nay Càn đế khẳng định cũng không ở không.
Nàng nghĩ Càn đế nhất định đang yên lặng tích tụ thực lực, sau đó kinh diễm mọi người.
Kết quả. . .
Là cái này. . .
Bạch Khuynh Tâm thất vọng.
Ngụy Quân trào phúng nói: "Vậy cô thật là suy nghĩ nhiều rồi, Khuynh Tâm cô có thể tra án, nhìn người thật sự không được, bệ hạ không phải là phế vật sao, ta không xem ta cũng biết."
Câu Tiễn người ta nằm gai nếm mật báo thù là có thao tác.
Càn đế ngoài miệng nói nằm gai nếm mật, thao tác không thấy đâu.
Luận tích bất luận tâm, như vậy tính Càn đế quả thật chính là một phế vật.
Ngụy Quân còn chưa có thấy hắn làm thành được chuyện gì.
Nếu làm Hoàng đế chỉ cần nhẫn là được mà nói, vậy 99% người trong thiên hạ đi làm Hoàng đế cũng sẽ không yếu kém hơn so với Càn đế.
Một chức vị cao hơn so với 99% chức vị của người trong thiên hạ, nếu để cho 99% người trong thiên hạ có thể làm mà nói, vậy khẳng định chính là có vấn đề.
Đức không xứng vị, tất có tai ương, đó là lý này.
Bạch Khuynh Tâm buồn bã nói: "Ta thực thất vọng đối với bệ hạ, Hộ bộ Thượng Thư sa đọa. . . Bệ hạ là nguyên nhân trực tiếp."
"Không kỳ quái, thượng bất chính hạ tắc loạn."
Ngụy Quân là thật một chút cũng không kỳ quái.
Khi lão đại đầu hàng.
Ngươi bảo người nguyện trung thành với ngươi ở phía dưới kiên trì như thế nào?
Đại Càn có thể có một nhóm người như Thượng Quan Thừa tướng, Cơ Soái, Lục Tổng quản còn lấy phương thức của bản thân yên lặng cứu quốc, duy trì Đại Càn, ở Ngụy Quân thấy đã là kỳ tích.
Nếu không có nhóm người này, chỉ phế vật Càn đế này ở trên, căn bản không chống đỡ được đến khi hắn ngang trời xuất thế.
"Ta đau lòng nhất là Hộ bộ Thượng Thư đời trước là một thanh liêm đại trung thần." Bạch Khuynh Tâm nói tới đây, cầm tay Ngụy Quân, thanh âm đều trầm thấp xuống: "Kết quả hắn bị lấy tội tham ô phán xử bỏ tù, ở trong ngục bởi vì cảm nhiễm 'phong hàn' mà chết."
Ngụy Quân cũng lặng lẽ.
"Án này quá thô ráp, ta từ trên hồ sơ đều có thể xem ra là vu oan hãm hại. Ta để Mạnh Giai tra, Mạnh Giai nửa ngày đã tra rõ ràng, quả thật chính là Trường Sinh tông vu oan hãm hại. Văn võ, quan to quan nhỏ cả triều, sẽ ngu xuẩn hơn so với ta? Nhưng nhiều năm như vậy, thế mà không có người nào giải oan cho Lưu Thượng Thư."
Bạch Khuynh Tâm nói tới đây, cười tự giễu: "So với Lưu Thượng Thư, chút chuyện của ta thật đúng là không tính là cái gì. Triều đình mấy năm nay, rét lạnh nhân tâm quá nhiều."
Ngụy Quân vỗ vỗ vai Bạch Khuynh Tâm, sau đó chủ động ôm nàng vào trong ngực một chút.
Hắn có thể cảm nhận được, Bạch Khuynh Tâm lần này là thật gặp đả kích.
Hơn nữa, nàng thất vọng đối với Đại Càn cũng là phát ra từ trong lòng.
Lần này không giống với lần trước nàng bởi vì bản thân gặp chuyện mà thất vọng đối với Đại Càn.
Lần trước nàng có lẽ còn có chút cực đoan.
Mà lần này, nàng là thật thấy rõ ràng.
Triều đình xác thực còn rất nhiều chí sĩ đầy lòng nhân ái đang duy trì đất nước.
Nhưng mà triều đình này, từ gốc rễ, quả thật đã thối nát.
Hơn nữa, người tủi thân và uất ức, quá nhiều.
Nàng bất bình cho những người đã bị tủi thân cùng uất ức này.
"Ngụy Quân, ngay cả ta có thể sửa lại án cho Lưu Thượng Thư, nhưng ông ta đã đã chết nhiều năm như vậy, còn có ý nghĩa sao?"
Ngụy Quân lặng lẽ một lát, sau đó mở miệng nói: "Vô luận có ý nghĩa hay không, đều phải làm, vẫn tốt hơn so với không làm cái gì cả. Chính nghĩa đến muộn, vẫn tốt hơn không có chính nghĩa."
"Ừm."
Bạch Khuynh Tâm thật ra cũng biết đạo lý này.
Nhưng nàng chính là khó chịu trong lòng.
"Tốt rồi, đừng hậm hực nữa, cho cô xem một thứ này có thể giải được cảm xúc của cô."
"Cái gì?"
"Tư liệu Giám sát ti."