Ta có một giấc mơ (1)
Cuối cùng Nguỵ Quân lại tăng lên một tầng giá trị, thổi một làn sóng đến anh hùng vô danh của Giám sát ty, bày tỏ bản thân chỉ là đúng lúc. Thật ra những việc mình làm vốn không có có bao nhiêu, người chân chính xứng đáng được mọi người kính ngưỡng là những anh hùng vô danh đang âm thầm chiến đấu hy sinh.
Bài báo tự suy ngẫm lần này vừa đăng lên, lượng tiêu thụ của báo”Phá Hiểu” lại tăng lên một bậc.
Danh tiếng của Nguỵ Quân đã tăng cao hơn so với ban đầu.
Sau khi Lâm tướng quân và Tiết tướng quân xem xong, rồi ánh mắt nhìn Nguỵ Quân cũng mang theo lấp lánh.
"Tiết tỷ tỷ."
“Hả?”
“Tỷ nói Nguỵ đại nhân có phải đang giả vờ không?”
“Nếu như là người khác, ta nhất định sẽ cho rằng người đó giả vờ. Nhưng nếu như là Nguỵ Quân thì không thể nào, lời hắn nói khẳng định là lời thật lòng. Hơn nữa Nguỵ đại nhân còn chủ động hạn chế quyền lực của mình, ngoại trừ thành lập An toàn ty thì hoàn toàn không có ý muốn tấn công vây cánh ở vị trí đối lập. Thậm chí còn không ngại đắc tội những đối thủ chính trị của Giám sát ty đó. Nguỵ đại nhân, lương tâm lớn nhất Đại Càn.” Tiết tướng quân khen ngợi Nguỵ Quân không dứt.
Lâm tướng quân gật đầu, cảm khái nói: “Cảnh giới của Nguỵ đại nhân quá là cao, hổ thẹn vì không bằng. Có được lực ảnh hưởng to lớn như vậy, còn có thể khắc chế bản thân như thế, thật tài ba! Đây chính là cảnh giới của Thánh nhân nhỉ!”
“Thật ra Nguỵ đại nhân nói cũng đúng. Lực ảnh hưởng của hắn quá lớn, cứ như vậy mãi thì không phải là chuyện tốt gì. Ngộ nhỡ Nguỵ đại nhân đi sai một bước thì rất có thể sẽ hại nước hại dân.” Tiết tướng quân nói.
Lâm tướng quân bật cười bảo: “Tiết tỷ tỷ, Nguỵ đại nhân sẽ sai sao?”
Tiết tướng quân nghĩ một hồi rồi đáp: “Chắc chắn sẽ sai, mỗi người đều sẽ phạm sai lầm, ai cũng thể nào tránh khỏi. Vả lại phải có người đưa ra quyết định , sức ảnh hưởng của hiện tại của Nguỵ đại nhân thực ra cũng không khác gì thực lực của hoàng quyền trước kia, thậm chí còn không lớn bằng sức mạnh của hoàng quyền. Nguỵ đại nhân lo lắng bản thân bởi vì sức ảnh hưởng quá lớn mà sẽ nảy sinh ra hậu quả gì đó không thể đoán trước. Nhưng nếu phải quyết định ra người cuối cùng, ta thà quyết định là Nguỵ Quân, hắn càng xứng đáng với nhiệm vụ này hơn người khác.”
Đây cũng là ý nghĩ của rất nhiều người Đại Càn lúc bấy giờ.
…
Phủ công chúa.
Công chúa Minh Châu đang xem báo “Phá Hiểu” trước mắt, vẻ mặt phức tạp, thậm chí có hơi bế tắc.
“Công chúa, Nguỵ đại nhân vẫn còn phản đối hoàng quyền như trước sao?” Độc nương tử thăm dò hỏi.
Công chúa Minh Châu gật đầu.
“Cho nên hắn và công chúa rất khó làm người cùng đường.”
Công chúa Minh Châu tiếp tục gật đầu.
Nếu đã như thế, công chúa có thể tiện thể làm suy yếu đi sức ảnh hưởng của Nguỵ Quân, hạn chế quyền lực của hắn, cho dù đây cũng chính là yêu cầu của hắn.” Độc nương tử kiến nghị: “Bây giờ Nguỵ Quân đắc tội không ít người trong triều, rất nhiều người vì Giám sát ty cũng nhìn Nguỵ Quân không thuận mắt. Công chúa, người theo tình thế mà làm, nhất định có thể nhất hô bá ứng.”
Công chúa Minh Châu trầm mặc hồi lâu, sau đó bất đắc dĩ nói: “Ta chẳng thể nhẫn tâm được.”
Độc nương tử: “Công chúa, vì đế vị, cần phải độc ác tuyệt tình, chỉ cần có tình với thiên hạ chúng sinh là đủ rồi.
“Nếu là kẻ địch, bản cung đương nhiên sẽ không lưu tình. Nhưng Nguỵ Quân không phải là kẻ thù của ta, hắn cũng không xem ta thành kẻ địch.”
Công chúa Minh Châu thở dài một hơi, sau đó lại đưa một cuốn sách ra.
“Công chúa, đây là cái gì?”
“Một cuốn sách nổi tiếng ở Tây đại lục do thế tử Trấn Tây Vương phiên dịch. Nghe đâu sau khi ra mắt ở Tây đại lục đã khiến cho mọi người săn đón mãnh liệt. Sau khi ta đọc xong cũng bị chấn động to lớn.”
“Tác phẩm về Tây đại lục do thế tử Trấn Tây Vương phiên dịch?” Độc nương tử vô cùng bất ngờ: “Thế tử Trấn Tây Vương còn biết làm cái này sao?”
“Trấn Tây Vương vẫn luôn ở tiền tuyến đầu, thế tử Trấn Tây Vương đương nhiên cũng rất hiểu rõ về Tây đại lục. Chuyện của Tây đại lục, thế tử còn hiểu rõ hơn chúng ta nhiều.”
Công chúa Minh Châu đặt bàn tay ngọc ngà mềm mại lên cuốn sách, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
“Cái này quả thật là một quyển kinh thánh giá trị vạn kim. Sau khi mở mắt ra nhìn thế giới, bản cung mới phát hiện Đại Càn có lẽ thật sự lạc hậu hơn rất nhiều. Nhưng khiến cho ta rung động nhất vẫn là một dòng chữ trên trang bìa trong của cuốn sách này.”
Độc nương tử dậy lên hứng thú: “Công chúa, có thể cho ta xem chút được không?”
Công chúa Minh Châu đưa quyển “Kinh thánh” trong tay cho Độc nương tử.
Độc nương tử mở trang bìa trong của cuốn sách ra, sau đó đồng tử liền bắt đầu co lại.
“Cái này…”
Nàng có chút không dám tin hai mắt của mình.
“Cuốn sách này do bậc thầy cách mạng vĩ đại, người tiên phong chống đế quốc phản phong kiến, người ghi lại lịch sử công bằng, người thuần phục Văn Khúc Tinh, lãnh tụ tinh thần của Nho gia, ân nhân cứu mạng Mặc gia, thánh hiền hành tẩu tại nhân gian, dũng sĩ giết thần thành công, người sáng lập văn minh công xã, tác giả của Quốc tế ca, người đàn ông một tay tạo ra Chư Thần Hoàng hôn —— Mr.Ngụy chỉ đạo mà thành.”
Độc nương tử: “Công chúa, Mr.Ngụy này là…?”
Trực giác nói cho nàng, chắc hẳn là Nguỵ Quân.
Nhưng nàng lại không dám xác định.
Ở Tây đại lục, Nguỵ Quân dựa vào cái gì mà lợi hại như thế?
“Thế tử trấn Tây Vương chỉ nói là Mr.Ngụy, không có nói thân phận cụ thể của người này. Nhưng sự tồn tại của Văn minh công xã là hàng thật giá thật, hơn nữa xưng hô trước đó —— bậc thầy cách mạng vĩ đại, người tiên phong chống đế quốc phản phong kiến, nhà ghi chép lịch sử công bằng, người thuần phục Văn Khúc tinh, lãnh tụ tinh thần của Nho gia, ân nhân cứu mạng Mặc gia, thánh hiền hành tẩu tại nhân gian… Chắc hẳn cũng không nói ai khác.”
Chí ít công chúa Minh Châu cũng không thể đoán được ai khác.
Độc Nương Tử cũng đoán là Ngụy Quân.
Nhưng nàng không hiểu: “Nhưng… nhưng Nguỵ Quân sao có thể mạnh như vậy? Hơn nữa Tây đại lục có thần minh rơi rụng sao?”
Toàn bộ thần minh của Tây đại lục đều được bổ sung dần lên.
Tin tức vốn dĩ không có truyền ra ngoài.
Ngay cả những thần minh được bổ sung vào cũng không biết.
Càng đừng nói là người bình thường.
Điểm này thế tử trấn Tây Vương cũng không biết.