Ta có một giấc mơ (2)
Công chúa Minh Châu xoa xoa đầu mình, yếu ớt nói: “Nước ở Tây đại lục rất sâu, bản cung cũng không thể nắm chắc. Nhưng cuốn sách này quả thực là nỗi hoang mang to lớn, vì nước vì dân, công lao vĩ đại.”
Độc nương tử nghe thấy công chúa Minh Châu nói như thế, lại nhìn tên của cuốn sách một cái------ [Quốc Phú Luận] !
Cho dù đã từng là người trong ma đạo, nhưng Độc nương tử đã ở bên công chúa Minh Châu rất nhiều năm, có tiến bộ lớn trong quốc sự.
Không đến nửa giờ, Độc nương tử còn chưa đọc xong “Quốc Phú Luận” mà đã kích động không biết nên bộc lộ phản ứng gì.
“Loại Kinh thánh này vậy mà có thể xuất bản phát hành công khai?” Giọng nói của Độc nương tử có hơi run rẩy: “Tây đại lục đã văn minh đến loại trình độ này rồi sao?”
“Điều Bản cung quan tâm hơn chính là tư tưởng của Nguỵ Quân cũng đã lan truyền khắp nơi ở Tây đại lục. Nhưng ở Đại Càn của chúng ta lại vẫn chưa có đất để phát triển hoàn toàn.”
Công chúa Minh Châu yếu ớt nói: “Đại Càn có phải thật sự đến lúc làm lại từ đầu rồi không?”
Nàng có hơi mê mang.
Chiến đấu vì nước nhà, thậm chí là chịu chết, nàng cũng không thiếu dũng khí và đảm đương.
Nhưng từ trên người Nguỵ Quân, nàng thật sự nhìn thấy được hy vọng làm cho Đại Càn trở nên tốt đẹp hơn.
Chỉ là tương lai đó hoàn toàn lật đổ tri thức cuộc đời trước đây của nàng, cũng đã phế bỏ đặc quyền của bản thân hoàng tộc. Hơn nữa tương lai rốt cuộc sẽ đi về đâu, nàng hoàn toàn không thấu.
Cho nên bản thân cần phải đưa ra lựa chọn, công chúa Minh Châu mênh mông mịt mù.
Độc nương tử nhìn thấy công chúa Minh Châu đang bế tắc, trong lòng có hơi do dự.
Trước kia thật ra nàng hoàn toàn bị công chúa Minh Châu thuyết phục, đã hạ quyết tâm đi theo công chúa Minh Châu, vì nữ quyền trên thiên hạ mà phấn đấu cả đời.
Nhưng sau khi quen biết Nguỵ Quân, Độc nương tử liền cảm thấy phạm vi nhận thức của mình còn quá nhỏ, của công chúa Minh Châu cũng vậy.
Hơn nữa công chúa Minh Châu nhìn có vẻ tiên tiến, cũng có thể giúp được rất nhiều đồng bào nữ, nhưng từ trên thực tế với thể chế hiện tại cũng không có gì khác nhau, chỉ cũng lắm là bình mới rượu cũ mà thôi.
Chủ trương của Nguỵ Quân mới là thay da đổi thịt chân chính.
Huống chi chủ trương của Nguỵ Quân cũng không ảnh hưởng đến việc nàng tiếp tục phấn đấu vì quyền lợi của phái nữ trong thiên hạ, ngược lại còn có thể cung cấp càng nhiều cơ hội cho cộng đồng phụ nữ mà nàng đang đấu tranh.
Nếu không phải công chúa Minh Châu có ân lớn với nàng, hiện tại nói không chừng Độc nương tử đã bỏ công chúa mà đi nhờ cậy Nguỵ Quân rồi.
Bây giờ thấy công chúa Minh Châu mịt mờ như thế, Độc nương tử cảm nhận được thái độ của công chúa Minh Châu đã có hơi dao động, thậm chí là đã hơi hướng thiên về Nguỵ Quân.
Nàng rất kinh ngạc, dù sao bộ chủ trương này của Nguỵ Quân có lợi cho người trong thiên hạ, nhưng chắc chắn không có lợi cho hoàng tộc.
Nhưng công chúa Minh Châu vốn cũng không phải người bình thường.
Nàng sẽ dao động, cũng không phải không thể hiểu.
Độc nương tử do dự trong giây lát, vẫn quyết định thúc đẩy công chúa một phen. Dù sao nàng cũng không muốn nàng và công chúa cuối cùng sẽ đứng ở hai phe đối lập.
“Công chúa, người đã từng chỉ bảo cho ta, phải chấp nhận tri thức mới, thích ứng với thời thế, nếu không thì sẽ chỉ giới hạn trong thân phận người Ma giáo, không thể nhìn thấy bầu trời khoáng đạt hơn nữa.”
“Công chúa, hiện tại nghĩ đến, thực ra những lời năm đó người chỉ bảo cho ta, bây giờ hoàn toàn cũng có thể lấy ra nói với mình.”
“Bất luận chủ trương và cách nghĩ của Nguỵ Quân rốt cuộc thế nào, nhưng người từng nói tiếp nhận tri thức mới, thích ứng với thời thế thì sẽ không thể sai được. Người từ trước tới giờ chỉ là một công chúa Đại Càn, công chúa Đại Càn rất nhiều nhưng người là viên Minh Châu rực rỡ nhất.”
“Công chúa, ta nghĩ cho dù là tương lai Nguỵ đại nhân mặc sức tưởng tượng đã đến, bằng năng lực và học thức của người, chỉ cần thuận theo thời thế cũng nhất định có thể tiếp tục làm tấm gương sáng của nữ tử trong thiên hạ, địa vị và sức ảnh hưởng có được không thua kém bây giờ.”
“Nguỵ đại nhân từng nói tương lai thiết tưởng của ngài ấy chỉ đề bạt người tài, người có năng lực. Công chúa, nói về năng lực thì từ trước tới giờ người cũng không thua kém ai cả.”
Độc nương tử cẩn thận dè dặt khuyên giải công chúa Minh Châu.
Công chúa Minh Châu dùng ánh mắt phức tạp nhìn Độc nương tử, nội tâm lại thở dài một tiếng bất đắc dĩ.
“Nhân tâm hướng Nguỵ.”
“Công chúa, ta là người của người.” Độc nương tử nói.
Công chúa Minh Châu cười một cái. Sau chốc lát, ánh mắt của nàng lại rơi trên “Quốc Phú Luận” ở trong tay Độc nương tử.
Quyển sách này quả thực đã mang đến cho nàng rất nhiều linh cảm.
Cũng làm cho nàng ý thức được thể chế lúc bấy giờ của Đại Càn cũng không thể giải phóng hoàn toàn lực sản xuất, cũng không thể làm cho chất lượng cuộc sống của bách tính trong thiên hạ nâng cao thêm một bậc.
Ở phương diện này, Tây đại lục đã đi phía trước Đại Càn rồi.
Hơn nữa độ tiếp thu của Tây đại lục đối với tư tưởng của Nguỵ Quân thậm chí còn cao hơn so với Đại Càn.
“Đưa tất cả bản phát hành của tờ báo”Phá Hiểu”trước đó đến thư phòng của bản cung. Ngoài ra thiết lập một đường dây kết nối riêng với Tây đại lục, bản cung muốn biết tình hình cụ thể hiện nay của Tây đại lục.”
Công chúa Minh Châu vẫn quyết định nghiên cứu tỉ mỉ một chút về tư tưởng của Nguỵ Quân.
Đến hiện tại rất nhiều người muốn đưa nàng lên trên vị trí này, nhưng công chúa Minh Châu không có dục vọng đặc biệt mãnh liệt đối với ngôi nữ đế.
Trước kia nàng chỉ cho rằng Hoàng vị vốn chính là của phụ hoàng nàng, sau này chắc hẳn là của ca ca nàng.
Hiện tại phụ hoàng và ca ca của nàng đều không còn nữa, vậy thì chắc hẳn là của nàng. Nàng cũng có lòng tin bảo vệ đế vị, làm một hoàng đế tốt hơn những người khác trong hoàng tộc.
Nhưng hiện tại… Nguỵ Quân ngang trời xuất thế .
Công chúa Minh Châu đột nhiên cảm thấy so với việc để hoàng vị cho Tứ hoàng tử hay những người khác ngồi, phế mất hoàng vị… biết đâu là một kết quả mà nàng có thể chấp nhận hơn.
Vả lại...