Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 834 - Chương 834. Ta Có Một Giấc Mơ (3)

Chương 834. Ta có một giấc mơ (3) Chương 834. Ta có một giấc mơ (3)

Ta có một giấc mơ (3)

“Đi điều tra tình hình thân thể của Thượng Quan Thừa tướng một chút.” Công chúa Minh Châu đột nhiên nói.

Độc nương tử bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía công chúa Minh Châu.

“Công chúa, ý của người là…”

Nàng không dám xác định bản thân mình phải chăng đã đoán đúng ý của công chúa rồi.

Bản thân công chúa Minh Châu cũng do dự đôi chút.

Nhưng cuối cũng nàng vẫn nói: “Chỉ dò xét, không được tuỳ tiện hạ thủ với Thượng Quan Thừa tướng. Hoàn cảnh mà Đại Càn phải đối mặt bây giờ cũng không thoải mái, không có Thượng Quan Thừa tướng thì đối với Đại Càn mà nói là không phải chuyện tốt.”

Nhưng sau đó Thượng Quan Thừa tướng thì sao?

Nếu như dựa vào thiết tưởng của Nguỵ Quân, tương lai người chấp chưởng Đại Càn, nắm giữ quyền lợi lớn nhất chính là Thừa tướng.

Công chúa Minh Châu không biết Thượng Quan Thừa tướng và Nguỵ Quân có ký kết ngầm với nhau không.

Nhưng cho dù có, nàng cũng không đồng ý.

Bởi vì thời gian Thượng Quan Thừa tướng làm Thừa tướng cũng đã rất lâu rồi.

Hơn nữa, nếu như không làm được hoàng đế...

Thừa tướng… chưa hẳn không làm được.

Chỉ cần nàng ủng hộ chủ trương của Nguỵ Quân, nàng tin Nguỵ Quân cũng sẽ không phản đối nàng, Nguỵ Quân sẽ chỉ ủng hộ một người duy nhất dựa vào năng lực để thượng vị.

Nói về năng lực, về nhân mạch, nàng không thiếu cái nào.

Nếu như không thể thông qua kế thừa hoàng vị bảo vệ Đại Càn...

Vậy thì… Thừa tướng tể chấp thiên hạ cũng là một lựa chọn hợp lý.

Vạn sự vạn vật cũng sẽ có lựa chọn của riêng mình.

Thay đổi là vĩnh hằng.

Sự lên và xuống của Giám sát ty và An toàn ty cũng đã nói rõ một điểm này.

Ngày thứ ba sau khi Nguỵ Quân dâng sách, công đường triều Đại Càn chính thức thông quan đề nghị của An toàn ty.

Tứ hoàng tử đã bỏ phiếu phản đối.

Nhưng Thượng Quan Thừa tướng chung quy vẫn không chống đối thế công của dư luận.

Cơ soái thì đại diện cho quân đội, tỏ thái độ quân đội cần An toàn ty, quân đội cần sự hỗ trợ tình báo đến từ hậu phương và tiền tuyến.

Những việc này trước đây là việc của Giám sát ty, hiện tại chỉ có An toàn ty có thể tiếp tục cáng đáng.

Động thái của Cơ Soái càng minh chứng được tính chân thực của nội dung sách sử trước đó của Nguỵ Quân.

Thế là danh tiếng của Nguỵ Quân lại tăng lên một bậc.

Mà thành lập An toàn ty cũng dĩ nhiên đạt được thông qua.

Trong đại thế bấp bênh, đề nghị của Nguỵ Quân đã đại biểu cho ý dân, mà sau khi quân đội cũng tỏ thái độ, Đại Càn liền không có bất kỳ lực lượng nào có thể ngăn cản chuyện này phát sinh được nữa.

Có điều sau khi An toàn ty được xây dựng, Nguỵ Quân lập tức bị tố cáo.

Người tố cáo Nguỵ Quân đến từ các đảng phái, chẳng hạn như thuyết tướng đảng, người của công chúa Minh Châu, người ba phải đi nương nhờ Tứ hoàng tử, Đại hoàng tử, thậm chí là người của Nho gia.

Sau khi được Vương Hải nhắc nhở, Vương thượng thư bây giờ trong triều cũng không dám công khai ủng hộ Nguỵ Quân, ngược lại chốc chốc lại ngáng chân Nguỵ Quân.

Như thế mới có thể hòa nhập được vào tập thể.

Nhiều người cùng lên như vậy, mặc dù thanh thế của việc vạch tội Nguỵ Quân không bằng lúc lật đổ Giám sát ty trước kia, nhưng thế trận cũng đã không thể coi thường rồi.

Chỉ là… Nguỵ Quân quá sạch sẽ.

Nếu như nói vạch tội Giám sát ty vẫn còn có thể tìm được thực chứng, nhưng vạch tội Nguỵ Quân… thì chỉ có thể nhắm mắt nói mò, bôi đen.

Cho dù chức quan của Nguỵ Quân không cao, nhưng dưới tình huống điều tra mà không thấy chứng cứ, Tứ hoàng tử cũng không dám tuỳ tiện làm gì Nguỵ Quân.

Lục tổng quản nhảy ra, chủ động bày tỏ An toàn ty sẵn lòng phụ trách việc tìm chứng cứ Nguỵ Quân ăn hối lộ trái pháp luật.

Khoé miệng Tứ hoàng tử co giật một cái.

Văn võ toàn triều đều trầm mặc một lát.

Mọi người đều biết, sở dĩ An toàn ty có thể thành lập là vì Nguỵ Quân đã giúp đỡ một tay.

Đối với An toàn ty mà nói, Nguỵ Quân chính là có ân tái tạo.

Để An toàn ty đi điều tra Nguỵ Quân...

Kẻ nào dưới triều cáo trạng bản quan?

Nhưng cuối cùng, nghị quyết này vậy mà cũng được thông qua...

Suy cho cùng, Nguỵ Quân thật sự không có chứng cứ xấu gì.

Cho nên cũng chỉ đi lướt qua thôi.

Ai tra cũng giống nhau.

Sau khi bãi triều, Tứ hoàng tử “bất lực” phỉ nhổ với Đại hoàng tử: “Đại ca, người của huynh cũng quá rác rưởi rồi. Đặt điều bôi đen Nguỵ Quân cũng nên đặt đáng tin một chút, vậy mà nói hắn lưu luyến bụi hoa, thèm muốn mỹ sắc, tâm tư quấy rối phụ nữ nhà lành… cao thủ trong kỹ viện cũng có thể nhìn ra Nguỵ Quân chính là nai tơ, nói hươu nói vượn cũng phải có mức độ. Tiểu tử Nguỵ Quân quen giở trò dối trá, thu phục nhân tâm, huynh lấy tài liệu đen giả tố cáo hắn là không thể nào tin rồi.”

Tứ hoàng tử liền bàn luận công khai chuyện này với Đại hoàng tử như vậy, hoàn toàn không kiêng dè ánh mắt khác thường của người xung quanh nhìn về phía bọn họ.

Khoé mắt Đại hoàng tử co rút, đối với Tứ hoàng tử kêu một tiếng nhàm chán.

Nội tâm cũng càng thêm khinh thường.

Hắn xem nhị hoàng tử và công chúa Minh Châu trở thành nhân vật thậm chí là đối thủ. Nhưng đối với Tứ hoàng tử vẫn luôn không coi trọng.

Từ trước tới nay vẫn thế.

Màn thể hiện của Tứ hoàng tử, đến bây giờ thì chỉ có Ma Quân cho rằng hắn là đại trí giả ngu.

Những người còn lại đều cảm thấy Tứ hoàng tử chính là thằng ngu.

Không có năng lực.

Kể cả ba đầu sỏ, kể cả Nguỵ Quân, công chúa Minh Châu thậm chí là Đỗ Uy cũng nghĩ như thế.

Đối với lời phỉ nhổ của Tứ hoàng tử, Đại hoàng tử hít sâu một hơi, nhàn nhạt nói: “Tứ đệ cứ nói đùa, ta ở trong triều một thân một mình, thủ hạ ở đâu ra chứ?”

Tứ hoàng tử giễu cợt nói: “Đại ca, đều là huynh đệ học thuật trong cùng một thượng thư phòng, đừng có trợn mắt nói mò nữa. Ai có thể gạt được ai? Hiện tại Bách Lý Dự đi theo huynh, huynh chắc chắn thấy An toàn ty không thuận mắt. Nguỵ Quân đã cứu sống An toàn ty, huynh không có ý nghĩ gì về Nguỵ Quân sao? Kẻ ngốc mới tin.”

Trong lòng Đại hoàng tử chợt vui mừng.

Lòng nói rác rưởi tuy chỉ số thông minh không đủ dùng, nhưng trợ công quả thực là có thật.

Hình tượng bề ngoài Đại hoàng tử và Nguỵ Quân không hoà hợp chỉ cần truyền ra ngoài thì có thể tránh khỏi rủi ro bị lộ chỗ Hồ vương.

Có điều Hồ vương thật ra vẫn luôn để cho Đại hoàng tử và Nguỵ Quân can thiệp một chút...

Bình Luận (0)
Comment