Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 837 - Chương 837. Ta Có Một Giấc Mơ (6)

Chương 837. Ta có một giấc mơ (6) Chương 837. Ta có một giấc mơ (6)

Ta có một giấc mơ (6)

Đại hoàng tử: “... Thế nhưng nếu như thế cũng chưa chắc Nguỵ Quân vẫn sẽ tàn nhẫn với An toàn ty. Dù sao vấn đề của Bách Lý Dự là do Lục Khiêm chỉ ra, nếu như Nguỵ Quân đứng ra bảo vệ Bách Lý Dự thì chính là đối địch với Lục Khiêm. Nguỵ Quân sẽ làm loại chuyện này sao?”

Hồ vương cười tự tin: “Hắn chắc chắn sẽ làm, ta hiểu rõ hắn. Nguỵ Quân chính là một người đơn thuần, là người đã tách rời khỏi hứng thú thấp kém.”

Đại hoàng tử nhất thời không nói gì.

Nếu không phải hắn biết Nguỵ Quân và Hồ vương khẳng định không có gì thì hắn đã chắc chắn Nguỵ Quân bây giờ là ông dượng được hời của hắn rồi.

“Tử Kiện à, đừng do dự nữa, đi tìm Nguỵ Quân đi! Nguỵ Quân sẽ cho ngươi một niềm vui bất ngờ, cứ tin ta.”

“Di nương, tình hình trong triều bây giờ của Nguỵ Quân cũng không ổn lắm. Ngoại trừ An toàn ty, cơ bản trong triều hắn đã không có một đồng minh nào khác nữa. Thượng triều trước đó, Nguỵ Quân còn bị rất nhiều người vạch tội. Nếu không phải An toàn ty nỗ lực bảo vệ hắn, chưa chắc hiện tại Nguỵ Quân sẽ như thế nào đâu.”

Đại hoàng tử báo cáo sơ qua tình huống chân thực cho Hồ vương.

Hồ vương gật đầu, nói: “Tình hình hiện tại của Nguỵ Quân ở Đại Càn quả thực có hơi nguy hiểm, nền móng trong triều vẫn còn quá mỏng. Càng như thế, Tử Kiện à, ngươi càng nên đến gần Nguỵ Quân hơn một chút. Lần này sau khi Nguỵ Quân lên tiếng thay chúng ta, hắn chắc chắn cũng sẽ tàn nhẫn với Giám sát ty. Hạ thần cô độc chân chính, ta cũng cảm thấy có lỗi với Nguỵ Quân, từng bước từng bước khiến cho hắn bị chúng bạn xa lánh .”

Đại hoàng tử: “...”

“Chúng bạn xa lánh”!

Hắn xém nữa là tin rồi!

“Tử Kiện, sau này chúng ta vẫn cần đầu tư thêm lực độ phía bên Nguỵ Quân. Sự thực chứng minh, giữa Nguỵ Quân và đại đa số người cầm quyền của Đại Càn đều có xung đột. Cho nên chúng ta nâng đỡ Nguỵ Quân lên địa vị càng cao, Đại Càn sẽ càng chia rẽ.”

“Ôi! Lần này vì Bách Lý Dự, vậy chỉ có thể tiếp tục để Nguỵ Quân làm vật hy sinh thôi.”

“Tử Kiện, ngươi đi đi! Ta tin Nguỵ Quân nhất định sẽ đồng ý với thỉnh cầu của ngươi. Ngoài ra ta sẽ phái thêm một hộ vệ đến cho ngươi, để hắn bảo vệ sự an toàn của ngươi. Gần đây Tây đại lục hoạt động thường xuyên, ta lo bọn hắn sẽ chó cùng rứt giậu.”

“Cảm tạ di nương.”

Đại hoàng tử không có từ chối thiện chí của Hồ vương.

Đưa yêu đưa tiền đưa tài nguyên, thiện chí kiểu này nếu như khước từ, Đại hoàng tử cảm thấy bản thân sẽ bị trời phạt.

Nhận được dặn dò của Hồ vương, ngay sau đó Đại hoàng tử công khai chạy một chuyến đến nhà họ Nguỵ, đồng thời mang theo tư liệu của Bách Lý Dự đến.

“Nguỵ đại nhân, nếu như Bách Lý Dự thật sự là một kẻ bán nước tội ác tày trời, ta sẽ không bảo vệ hắn. Nhưng dựa vào những thông tin mà ta biết, quả thật không có chuyện Bách Lý Dự từng cấu kết với Yêu Đình. Hắn chỉ là từng được Hồ vương cứu một mạng trong thời kỳ chiến tranh vệ quốc, trong lòng khá là thân thiết với Yêu Đình.”

“Hơn nữa những việc phạm pháp của Bách Lý Dự mà Giám sát ty báo cáo đều có chứng cứ xác thực, cũng không phải vu khống vô căn cứ.”

“Suy đoán vô tội, cho dù Bách Lý Dự thật sự bị Hồ vương xúi dục, nhưng Bách Lý Dự cũng không tiến hành làm gì cả. Bây giờ liền giết hắn thì quá qua loa rồi, cũng vô cùng bất lợi với kế hoạch tiếp theo của ta. Cho nên hy vọng Nguỵ đại nhân có thể giúp ta một tay, để cho vở kịch có thể được diễn tiếp.”

Nói đến đây, sắc mặt của Đại hoàng tử có chút xấu hổ: “Không tránh khỏi Nguỵ đại nhân phải giả vờ trở mặt với An toàn ty, như thế đối với những người lòng mang ác ý với Nguỵ đại nhân càng thêm ác ý với ngài, sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định đến sự an toàn của ngài. Ta biết yêu cầu này có hơi quá đáng, nếu như Nguỵ đại nhân không đồng ý, vậy ta xin ngài thứ lỗi, cứ coi như ta chưa từng nói gì.”

Nguỵ Quân nghe đến đây liền trực tiếp đập bàn đứng dậy, đồng ý một mạch.

“An toàn hay không, Nguỵ mỗ vốn không để ý.” Nguỵ Quân nghiêm nghị nói.

Đây là lời nói thật.

“Chủ yếu ta đã bị điện hạ thuyết phục rồi, suy đoán vô tội. Hơn nữa Bách Lý Dự chiến công hiển hách, không thể phạt mà không chỉ bảo. Chuyện này cứ để ta, điện hạ yên tâm.”

Lời hứa của Nguỵ Quân quả thực rất khiến người ta yên tâm.

Năng suất làm việc của Nguỵ Quân khiến cho Đại hoàng tử càng thêm kinh ngạc.

Cũng khiến cho Hồ vương kinh ngạc.

Ngày hôm sau, Hồ vương cầm lấy tờ báo “Phá Hiểu”.

Nguỵ Quân ở trên tiêu đề trang nhất của báo “Phá Hiểu”, phát công văn đánh giá sự việc của Bách Lý Dự và liệt kê trên báo những công lao được Bách Lý Dự lập nên, sau đó đã nói rõ Bách Lý Dự cũng không có trộm trao đổi lợi ích của Đại Càn với Yêu Đình, chỉ là Hồ vương biếu tiền cho Bách Lý Dự.

Nhưng Yêu Đình là Yêu Đình, Hồ vương là Hồ vương.

Hơn nữa Hồ vương là thân với Nhân tộc.

Cho nên hoàn toàn không cần thiết vì Hồ vương mà căm thù Bách Lý Dự.

Nguỵ Quân thậm chí còn công khai bài báo, trải đường trước cho Đại hoàng tử ở Yêu Đình.

“Các vị bằng hữu, hôm nay ta xin nói với mọi người, ở hiện tại và tương lai, chúng ta tuy phải chịu nhiều cản trở và khó khăn trùng trùng, nhưng ta vẫn luôn có một ước mơ.

Người có người tốt và người xấu, yêu cũng có yêu tốt và yêu xấu.

Năm xưa thánh nhân giáo dục không phân biệt giống loài, bảy mươi hai vị đệ tử thân truyền, trong ba nghìn đệ tử nhập thất cũng không thiếu gì yêu tộc. Thành Thiên Nguyên nhân yêu lẫn lộn, tiêu chuẩn học hỏi, hai tộc cũng không phải không thể chung sống hoà bình, hơn nữa hoà bình thì có lợi cho đôi bên.

Ta ước ao có một ngày, nhân tộc và yêu tộc có thể chung sống hoà bình. Ta cho rằng có một vài chân lý không cần nói cũng rõ —— Như nhân yêu sinh ra bình đẳng.

Ta ước ao có một ngày, trong kinh thành của Đại Càn, yêu quái của Yêu Đình có thể đi lại trên đường lớn một cách quang minh chính đại, duỗi cành ô liu của tình hữu nghị cho bách tính Đại Càn, mà bách tính Đại Càn cũng sẽ không vì họ là yêu quái mà kỳ thị họ.

Ta ước ao có một ngày, Đại Càn và Yêu Đình đều có thể thay đổi phần nào, cho dù bây giờ vẫn chưa nhìn thấy hy vọng. Nhưng sẽ có một ngày, đời sau của nhân tộc và yêu tộc có thể thân như ruột thịt, nắm tay cùng tiến.

Ta ước ao có một ngày, trong tương lai hai tộc nhân yêu sinh sống cùng một đất nước sẽ không bị đánh giá tốt xấu chỉ dựa vào chủng tộc của họ, mà là dựa vào phẩm cách của họ.

“Ta ước ao có một ngày, trí giả của yêu tộc như Hồ vương rất thân với Nhân tộc có thể đến nhậm chức ở Đại Càn chúng ta, để trí tuệ của nàng sủ dụng cho sự cường thịnh của Đại Càn. Ta ước ao có một ngày, đời sau của nhân tộc cũng có thể ngự trên một vị trí cao trong Yêu Đình, vì sự hùng mạnh của Yêu Đình mà cống hiến sức lực của bản thân.”

Bình Luận (0)
Comment