Ta có một giấc mơ (7)
Bài báo “Ta có một ước mơ” của Nguỵ Quân vừa xuất bản, thiên hạ đều rung động.
Hồ vương đang đọc tờ báo “Phá Hiểu” vừa mới ra lò, toàn thân kích động đến run rẩy.
“Năm xưa thánh nhân hữu giáo vô loại (giáo dục không phân giống loài), ngày nay Nguỵ Quân Tử có một giấc mơ.
“Đây là tư chất của thánh nhân sao.”
“Hơn nữa Nguỵ Quân lại ước mơ sẽ có ngày ta có thể đi nhậm chức ở Đại Càn, dùng trí tuệ của ta trợ giúp Đại Càn càng thêm cường thịnh.”
“Vậy mà ta lại là giấc mộng của Nguỵ Quân.”
Ý thức được điểm này, Hồ vương cảm thấy được sự tôn trọng to lớn và niềm hạnh phúc tự đáy lòng.
“Người đâu.”
“Có.”
“Bản vương muốn để cho toàn trên dưới Yêu Đình, nơi đâu cũng có thể nhìn thấy báo “Phá Hiểu”.”
Đọc xong bài viết này của Nguỵ Quân, Hồ vương cũng đã sinh ra một ước mơ.
Hơn nữa càng nhận thức được chính mình sâu hơn:
“Người giúp Yêu Đình phải là Nguỵ Quân, nhất định phải tăng thêm mức đầu tư cho Nguỵ Quân!”
Yêu sư đời thứ ba, lại lần nữa thổi vang kèn hiệu xung phong.
Sau khi đọc xong “Ta có một giấc mơ” của Nguỵ Quân, nếu như nói Hồ vương chỉ xúc động, vậy thì Đại hoàng tử chính là biết ơn.
Cũng vì Nguỵ Quân không thích để nam nhân quỳ gối.
Nếu không hắn thật sự muốn khấu đầu lạy tạ một cái…
Hơn nữa lần này hắn cũng không tránh né người ta.
Bởi vì Hồ vương bảo hắn đến cảm ơn.
Hồ vương thật sự xúc động rồi.
Không chỉ đích thân thiết lập kênh phân phối cho tờ báo “Phá Hiểu” mà còn đặc biệt liên hệ với Đại hoàng tử, bảo Đại hoàng tử nhất định phải biểu đạt lời cảm tạ của nàng và toàn bộ Yêu Đình với Nguỵ Quân.
Theo lời nói của Hồ vương, đầu năm nay người có tầm nhìn và tấm lòng thánh nhân như Nguỵ Quân quá ít rồi. Mỗi một người đều là bảo vật vô giá của Yêu Đình, nhất định phải nắm thật chắc trong tay.
Đại hoàng tử nghĩ còn nhiều hơn Hồ vương.
Cho nên sau khi gặp được Nguỵ Quân, Đại hoàng tử bất thình lình quỳ xuống.
Sau đó được Nguỵ Quân chặn ngang giữ lại.
“Đứng lên đi, không cần quỳ.”
Nhâm Dao Dao nhấc chân đá vào đầu gối của Đại hoàng tử, muốn giúp Đại hoàng tử quỳ xuống, trên miệng cũng nói: “Nguỵ công tử, ngươi đừng khách sáo nữa. Ngươi có đại ân đại đức với biểu ca ta, nếu như huynh ấy không khấu đầu một cái với ngươi, bản thân huynh ấy cũng thấy ngại ngùng.”
“Đừng có khoa trương như vậy.” Nguỵ Quân xua xua tay.
Hắn biết dụng ý của mình không giấu được Đại hoàng tử và Nhâm Dao Dao, cho nên cũng không phủ nhận, chỉ cười nói: “Các ngươi đều là người của hội Thiết Huyết Cứu Quốc, ta là hội trưởng đời thứ hai của hội, có chỗ tốt đương nhiên phải nghĩ cho các ngươi rồi.”
Bài “Ta có một giấc mơ” do Nguỵ Quân viết vốn không phải vì bảo vệ Bách Lý Dự.
Bách Lý Dự có chiến công hiển hách không phải giả, nhưng nương nhờ Hồ vương cũng là thật, cho dù vẫn chưa gây ra chuyện gì tội ác tày trời nhưng phản bội chính là phản bội, ngoại tình tư tưởng chính là ngoại tình.
Nguỵ Quân lại không phải vệ sĩ đạo đức gì, nếu Ty an toàn vì Bách Lý Dự mà ra tay phòng trước, Nguỵ Quân thật sự sẽ không hề để tâm.
Sở dĩ Nguỵ Quân viết bài văn này là vì Đại hoàng tử và Nhâm Dao Dao. Đương nhiên, trọng điểm vẫn là vì Đại hoàng tử.
Trong điểm ở đoạn cuối cùng của bài “Ta có một giấc mơ”:
“Ta ước ao có một ngày, trí giả của yêu tộc như Hồ vương rất thân với Nhân tộc có thể đến nhậm chức ở Đại Càn chúng ta, để trí tuệ của nàng sủ dụng cho sự cường thịnh của Đại Càn. Ta ước ao có một ngày, đời sau của nhân tộc cũng có thể ngự trên một vị trí cao trong Yêu Đình, vì sự hùng mạnh của Yêu Đình mà cống hiến sức lực của bản thân.”
Có những chuyện, người khác nói ra chính là vài lời vô ích, nhưng Thiên Đế đã nói ra thì chính là quỹ đạo tương lai trong minh minh.
Hơn nữa cho dù không coi như là quyền hành của Thiên Đế, dựa vào danh vọng hiện tại của Nguỵ Quân, lời của hắn cũng sẽ được rất nhiều người tôn như Kinh thánh.
Yêu, cũng như thế.
“Sau khi Hồ vương đọc xong bài viết của ta đã phản hồi như thế nào?” Nguỵ Quân hỏi.
Đại hoàng tử trả lời vô cùng cảm kích: “Di nương rất xúc động, nói là muốn để toàn trên dưới Yêu Đình đọc được bài viết của ngài.”
Trước mắt Nguỵ Quân chợt sáng lên, khoé miệng hiện ra một nụ cười, bùi ngùi nói: “Huyết mạch Yêu sư đúng là huyết mạch Yêu sư, đời này còn mạnh hơn đời trước, danh bất hư truyền.”
Nhìn Buffett đầu tư cũng chính là thấy niềm vui.
Thật sự muốn xem kỹ thuật đầu tư thì còn phải nhìn huyết mạch yêu sư.
Yêu sư đời thứ ba, toàn bộ đều chiến công hiển hách, không biết trình độ cao hơn Buffett đến đâu.
Nhâm Dao Dao châm biếm nói: “Nguỵ công tử, ngươi cũng đã tâng bốc nương của ta tốt đẹp trong bài báo, cho nên nương của ta chắc chắn cũng muốn cho Yêu Đình biết trí tuệ của bà. Dù sao sự đồng tình từ thế lực đối địch mới là sự tâng bốc hay nhất.”
Được người của mình tâng bốc, thật ra không có cảm giác thành tựu gì cả. Chỉ cần gia thế của ngươi đủ tốt là có thể dễ dàng làm được, không đại biểu cho bản lĩnh thật sự.
Nhưng được kẻ địch tâng bốc thì đúng là trâu bò.
Đây mới là huy chương quân công lớn nhất.
Vậy mà Hồ vương lại được Đại Càn công nhận.
Điều này đối với Hồ vương mà nói đương nhiên là sự ngạc nhiên to lớn.
Nhưng rất rõ ràng nàng đã bỏ sót một trọng điểm.
“Ta ước ao có một ngày, đời sau của nhân tộc cũng có thể ngự trên một vị trí cao trong Yêu Đình, vì sự hùng mạnh của Yêu Đình mà cống hiến sức lực của bản thân.”
Nguỵ Quân nhắc lại ước mơ của mình thêm một lần nữa, sau đó nhìn về phía Đại hoàng tử và Nhâm Dao Dao, cười khẽ nói: “Các ngươi đều biết ý của ta rồi chứ?”
Đại hoàng tử và Nhâm Dao Dao song song lắc đầu.
Nhâm Dao Dao nói: “Nguỵ công tử yên tâm, thành sự tại nhân. Ta tin một ngày nào đó ước mơ của ngươi sẽ thành sự thật.”
Đại hoàng tử nói: “Ta sẽ tận lực thực hiện ước mơ của Nguỵ đại nhân.”
“Cũng là ước mơ của ngươi.” Nguỵ Quân nói.