Cái này không phải quá trùng hợp sao? (1)
Mặc dù chỉ cần Nguỵ Quân chết, tất cả đều không thành vấn đề.
Nhưng nếu như người của thế giới này có thể mượn năng lực của bản thân để giải quyết vấn đề của họ, vậy đương nhiên là càng tốt.
Lực sinh mệnh của quốc gia và dân tộc dựa vào chúa cứu thế giải cứu thường thiếu hụt sự bền bỉ và dài lâu. Vì chúa cứu thế sẽ không cứu bọn họ mãi.
Cũng giống như sau khi Nguỵ Quân, hắn cũng sẽ không ở mãi với Đại Càn.
Nhưng nếu như bọn họ dựa vào thực lực và nỗ lực của bản thân thì sẽ thay đổi được vận mệnh của quốc gia và dân tộc, đó mới chính là chân chính nắm giữ được tương lai trong tay mình.
Nguỵ Quân cũng càng hy vọng đám người này có thể tự thân vận động, tự lực cánh sinh.
Cho nên hắn đang không ngừng tạo ra những điều kiện để bọn họ cạnh tranh công bằng nhất có thể, trên cơ sở không chết vẫn tăng cường thực lực của bọn họ, làm suy yếu thế lực đối phương.
Nguỵ Quân có thể có được danh vọng như hiện tại, nói thật là dựa vào hành vi và công trạng của hắn cũng rất xứng đáng.
Nếu như không có Nguỵ Quân, cục diện tuyệt đối không thể đến được bước này, tình huống Đại Càn gặp phải chỉ sẽ càng thêm gay go và trầm trọng.
“Ta viết bài văn này nhiều nhất cũng chỉ tạo một hoàn cảnh thư thái cho ngươi trước dư luận, âm thầm thay đổi cách nghĩ của một vài nhân loại và yêu quái. Nhưng nỗ lực làm cho bọn họ đồng tình với ngươi vẫn phải dựa vào chính ngươi.” Nguỵ Quân nhắc nhở.
Đại hoàng tử kính nể gật đầu, nghiêm túc nói: “Nguỵ đại nhân đã giúp ta rất nhiều rồi, có những việc chung quy ta cũng phải tự mình đối mặt.”
Đại hoàng tử không phải kẻ bất tài cứ luôn cần người dìu dắt.
Nguỵ Quân làm nền cho hắn đến nước này đã coi như là rất thích hợp rồi.
Đại hoàng tử chủ động tán gẫu với Nguỵ Quân về tình thế trước mắt của Yêu Đình.
“Di nương vừa tiết lộ một vài thông tin cho ta, Yêu Hoàng vô cùng thèm ngủ.”
Nguỵ Quân ngắt lời Đại hoàng tử, có chút kinh ngạc hỏi: “Đợi đã, bí mật của Yêu Hoàng mà Hồ vương cũng nói với ngươi?”
Món quà tặng này của Yêu soái cũng quá vô lý rồi đi?
Yêu Hoàng đó.
Thông tin của Yêu Hoàng không phải là tin tức tuyệt mật sao?
“Hồ vương cố ý đánh lạc hướng ngươi chăng?”
“Sẽ không đâu, di nương không có đầu óc đó… Phì, ta nói là di nương sẽ không lừa ta.” Đại Hoàng tử nhanh trả lời.
Dù sao sự kính trọng của hắn với Hồ vương vẫn phát ra từ trong tim.
“Sở dĩ di nương nói với ta chuyện này cũng là vì lòng tin của bà ấy đối với ta đã sâu sắc hơn, vả lại cũng có công lao của Nguỵ đại nhân.”
“Còn có công lao của ta?” Nguỵ Quân có hơi khó hiểu.
Hắn cũng không làm gì hết.
Đại hoàng tử khẽ cười nói: “Nguỵ đại nhân công lao vĩ đại. Sau khi đọc xong bài viết này của Nguỵ đại nhân, di nương đã nghĩ ra một phương pháp hay để quản lý Yêu Đình.”
Trong đầu Nguỵ Quân đột nhiên lóe qua một ý nghĩ bất khả thi, sắc mặt dần dần trở nên cổ quái: “Phương pháp gì hay?”
“Di nương nói rằng ở Yêu Đình bà thật sự bị rất nhiều người ghen ghét.”
Nguỵ Quân gật đầu, điềm tĩnh bảo: “Không lạ, Yêu Đình còn ỷ mạnh hiếp yếu hơn cả Đại Càn. Dù cho Hồ vương trí tuệ hơn người, nhưng thực lực cũng không được tính là đứng thứ hai Yêu Đình. Mỗi Yêu Vương đều kiệt ngạo bất tuân, không phục nàng ấy cũng rất bình thường.”
Bề ngoài thực lực của Hồ vương là trong top 10, miễn cưỡng tranh top 5. Đương nhiên, đây là Cơ soái đã xếp hạng cho bà trước đó.
Bên chỗ Yêu Đình lại đưa ra bảng xếp hạng thực lực của Yêu Vương là trong top 5, có thể tranh top 3.
Nhưng cũng chỉ nói là tranh top 3, không có khẳng định là top 3.
Chứng tỏ Yêu Đình cũng không dám khoác lác thực lực của Hồ vương có thể nằm trong top 3.
Điều này đã chứng tỏ rất nhiều vấn đề.
Đối với loại bảng xếp hạng này, Nguỵ Quân biết cách thức trong đó.
Hạng nhất thường không cần tranh, cho dù có cạnh tranh thì nhiều nhất cũng chỉ có hai người (yêu) tranh.
Nhưng hạng hai thường chỉ có dăm ba người cạnh tranh.
Mà hạng ba căn bản có thể bao gồm top 10.
Nếu tính toán như thế, thực lực của Hồ vương tranh hạng ba, vậy bảng xếp hạng từ hạng ba đến hạng mười đều có khả năng.
Lại kết hợp với địa vị ở Yêu Đình với tình hình hiện nay của Hồ vương vẫn không thể làm cho các Yêu Vương khác chịu phục, xếp sau hạng bảy mới là vị trí thích hợp nhất.
Cho dù top 3 chắc chắn là vô vọng.
Bản thân Hồ vương cũng nói như thế.
Đại hoàng tử nói: “Di nương cũng chưa từng giấu diếm thực lực của bản thân. Di nương từng nói trừ khi thực lực mạnh đến trình độ như Ma Quân và Yêu Hoàng, nếu không trí tuệ mới là thứ quan trọng nhất.”
Ma Quân trong lòng Nguỵ Quân nghe vậy liền dương dương tự đắc, độ hảo cảm với Hồ vương +1, nhưng lại cảm thấy bất mãn vì Hồ vương đặt Yêu Hoàng ngang hàng với mình.
Bổn meo meo không uy vũ khí phách bằng con gấu ngốc đó?
Nguỵ Quân bật cười, lại truyền một luồng Hạo Nhiên Chính Khí cho Ma Quân, sau đó sắc mặt “khen ngợi” cổ quái nói: “Hồ vương quả thật dựa vào trí tuệ để đứng vững ở Yêu Đình. Lợi hại, bội phục.”
Yêu bình thường khẳng định không làm được.
“Gần đây Yêu Hoàng lại ngủ mê, cho nên di nương bắt đầu một mình nắm giữ đại quyền, cũng vì thế mà phải đối mặt với áp lực càng lớn.Vốn dĩ di nương cũng không có biện pháp nào tốt, nhưng sau khi đọc xong bài viết của Nguỵ đại nhân ngài, di nương đã nảy sinh ra một ý tưởng. Đương nhiên ta cũng đề ra một vài kiến nghị nhỏ nhặt không đáng kể cho di nương.”
Đại hoàng tử cười rất thật thà chất phác.
Nguỵ Quân: “... Ngươi nói cho Hồ vương là có thể trọng dụng trí giả của nhân tộc?”
Hồ vương không có ngớ ngẩn như vậy chứ?
Cho dù đã trúng phải hào quang hạ thấp trí tuệ của bản Thiên Đế thì cũng nên có giới hạn mới đúng.
Sự thật chứng minh, Hồ vương là có giới hạn, hơn nữa trí tuệ không có vấn đề gì lớn.
“Ta có tâm kiến nghị như thế, cũng quá vội vàng. Hơn nữa di nương chắc chắn sẽ không nghe.” Đại hoàng tử nói: “Ta chỉ là dẫn dắt sơ qua một chút, để di nương nhớ ra vẫn còn có một quần thể bán yêu.”