Cái này không phải quá trùng hợp sao? (2)
Nguỵ Quân tin hai chữ “sơ qua” này nhất định vẫn còn có hàm ý khác nữa.
Giống như hắn cũng thường nói bản thân mình trưởng thành rất bình thường không có gì đặc biệt cũng là ý ngược lại.
“Bán yêu… Hồ vương áp dụng rồi à?” Nguỵ Quân hỏi.
Đại hoàng tử cười rồi gật đầu nói: “Di nương đã động tâm, vả lại nói sẽ thử một chút. Không giấu Nguỵ đại nhân, bán yêu dưới sự kiểm soát của di nương có một nửa là trung thành với Dao Dao, một nửa trung thành với ta.”
Nguỵ Quân: “...”
Đời này của Hồ vương đã tạo nghiệt gì mới nuôi ra được một đôi hiếu nữ hiền sanh (con gái hiếu thảo, cháu trai tài đức) như vậy?
“Thực lực của bán yêu rất mạnh sao?” Nguỵ Quân hỏi.
Lần này là Nhâm Dao Dao trả lời: “Không tính là mạnh lắm, nhưng tương đối mà nói vẫn khá mạnh, với lại có giữ lại một chút sức mạnh của yêu quái và trí tuệ của nhân tộc. Hình như con lai cũng tương đối thông minh, đây cũng là nguyên nhân nương của ta vẫn luôn kiên trì hoà hợp giữa yêu quái và nhân loại.”
“Con lai cũng tương đối thông minh?” Nguỵ Quân chớp mắt: “Hình như là có ý kiến như vậy”
Kiếp trước Nguỵ Quân cũng từng nghe nói điều này, rằng con lại bình thường khá là thông minh.
Vả lại thông thường mà nói, chỉ cần không phải lai với người da đen thì bình thường sẽ tương đối xinh đẹp.
Đương nhiên, tướng mạo của sự kết hợp giữa yêu quái và nhân loại cũng khó nói trước.
Nếu nhìn từ tướng mạo của Đại hoàng tử và Nhâm Dao Dao… có chút 50-50.
Nhâm Dao Dao trưởng thành quả thực rất xinh đẹp, biến thân thành hồ nữ còn tăng thêm vài phần quyến rũ.
Đại hoàng tử… hồ nam… Dù sao Cơ Lăng Sương cũng không thể khen nổi vẻ soái khí của hắn.
Nguỵ Quân cũng khen không nổi.
Nhâm Dao Dao nói tiếp: “Kế hoạch dung kết hợp người và yêu với nhau là do đích thân nương ta đặt ra. Cho nên bán nhân bán yêu sinh ra cũng coi như là dòng chính của nương ta. Có sự nâng đỡ của nương cộng thêm tài nguyên của Yêu Đình, bọn họ dần dần khống chế quyền lực trong Yêu Đình không khó.”
Sắc mặt của Nguỵ Quân vô cùng cổ quái: “Nếu như ta nhớ không lầm rằng Hồ vương phái mấy bán nhân bán yêu này đến Đại Càn là chuẩn bị cho bọn họ thượng vị ở Đại Càn phải không?”
“Hiện tại nương ta cũng chưa từ bỏ ý nghĩ này.” Nhâm Dao Dao nói: “Có điều dạo gần đây bà ấy lại tiến hóa rồi, cho rằng Yêu Đình và Đại Càn giống nhau. Những bán nhân bán yêu này cũng có thể ở vị trí cao trong Yêu Đình, hơn nữa tạo thành tình cảm với Yên Đình, không chỉ dễ dàng thu phục được tâm của những bán nhân bán yêu này mà còn có thể cung cấp kinh nghiệm rèn luyện cho bọn họ, tăng cường kinh nghiệm cho họ, để cho bọn họ bò lên trên cao càng nhanh càng dễ dàng hơn.”
Nguỵ Quân đánh giá cách nghĩ này của Hồ vương, cho nhận xét: “Trên lý thuyết thì không có vấn đề gì.”
Nhưng chỉ là không có vấn đề trên lý thuyết.
Hành động thực tế thì vấn đề rất to là đằng khác.
Nhâm Dao Dao cười khẽ nói: “Trên logic quả thật không có vấn đề. Nương của ta là trí giả số một của Yêu Đình, sẽ không mắc sai lầm.”
Nguỵ Quân có thể nói gì?
Lời “chúc phúc” mà đứa con gái hiếu thảo dành cho mẹ quả thật khiến người ta cảm động.
“Thật ra nương ta cũng bị thiết tưởng về tương lai của Nguỵ đại nhân làm cảm động. Nếu như bà ấy có thể thực hiện tương lai trong giấc mộng của ngươi, vậy nương ta sẽ lưu danh trong sử sách của Yêu Đình và nhân tộc, mãi mãi được hậu thế khắc ghi. Hấp dẫn như thế, nương ta tuyệt đối sẽ không sai lầm.” Nhâm Dao Dao nói.
Đại hoàng tử bổ sung một chút: “Dựa theo quan sát của ta, thật ra di nương cũng không phải người có chủ nghĩa chủng tộc tuyệt đối, tư tưởng của di nương vô cùng văn minh. Bà ấy thật sự muốn làm cho Yêu Đình và Đại Càn hợp lại thành một, nhưng di nương của ta cũng không có ý nghĩ thiển cận như để Yêu tộc thống trị Nhân tộc. Bà ấy muốn sáng tạo một thế giới thống nhất, loại chế độ đó chỉ đơn độc một bên bóc lột. Nương ta là không nhìn nổi, bà ấy cho rằng chế độ như thế sẽ không được dài lâu.”
Nguỵ Quân: “... Hồ vương có ý tưởng.”
Cũng có hành động.
Chỉ là hành động không quá đúng.
Nhưng điều này không thể nói.
Lời của Đại hoàng tử Nguỵ Quân cũng đã nghe hiểu.
Hắn đã đổi mới một chút nhận thức của Hồ vương:
Ngoại trừ thuộc tính đại đội trưởng vận chuyển, Hồ vương vậy mà còn có hoài bão của người theo chủ nghĩa quốc tế.
Đối xử bình đẳng với toàn thế giới?
Đối với Yêu Đình mà nói thì không phải chuyện gì hay.
Nhưng tư duy này của Hồ vương, đứng từ góc độ của Đại Càn mà nói thì nhất định phải nhấn like.
Bão like.
“Những bán nhân bán yêu này xác định có thể khống chế được sao?” Nguỵ Quân hỏi.
Nếu như thật sự có thể không chế nổi, tương lai quần thể bán nhân bán yêu thật sự có khả năng trở thành thành viên nòng cốt để Đại hoàng tử kiểm soát Yêu Đình.
Diễn biến hòa bình phía bên Liên minh tu chân giả đang được tiến hành.
Diễn biến hoà bình của Yêu Đình bên này dường như cũng có dấu hiệu thành công.
Số mệnh của Bản Thiên Đế cũng không thuộc về ai nữa rồi.
Nhưng Nguỵ Quân vẫn ổn định, lo lắng Nhâm Dao Dao và Đại hoàng tử đang nói khoác.
Nhâm Dao Dao cười dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Người không thể kiểm soát đã chết rồi. Nguỵ công tử chớ quên, ta từng lấy giết chóc mà nổi danh.”
Nguỵ Quân: “...”
Tứ đại hoàn khố quả nhiên không có một thứ gì tốt.
Hắn quả thực cũng đã nhanh quên mất chiến tích của Nhâm Dao Dao.
Ban đầu khi hắn tiếp xúc với Nhâm Dao Dao, Thượng Quan Tinh Phong và Cổ Anh trong tứ đại hoàn khố cũng đã từng nhắc nhở Nguỵ Quân phải cẩn thận với Nhâm Dao Dao, hung danh của Nhâm Dao Dao có thể nhìn ít mà hiểu nhiều.
Thủ tiêu toàn bộ những bán yêu bán nhân không nghe lời, đích xác là chuyện Nhâm Dao Dao có thể làm.
Nguỵ Quân đang nhìn gương mặt xinh đẹp dịu dàng của Nhâm Dao Dao, ngẩng đầu thở dài: “Sao ngươi không quả quyết giết chết ta như vậy đi?”
Bản Thiên Đế cũng muốn bị ngươi giết chết.
Nhâm Dao Dao nở nụ cười dịu dàng: “Nguỵ đại nhân cứ nói đùa, Dao Dao sẽ không động đến một sợi lông tóc của ngài.”
Nguỵ Quân cho một unlike.
Thổ lộ vô hiệu.
Ngươi vẫn là đi làm hoàn khố của ngươi đi thôi.