Cái này không phải quá trùng hợp sao? (3)
Nữ tử độc ác lấy oán trả ơn này cho dù biến thành hồ nữ, hắn cũng tuyệt đối sẽ không…
Khụ khụ, Nguỵ Quân phát hiện ý chí của mình cũng không phải rất kiên định.
Như thế không ổn.
Bản Thiên Đế nhất định là trúng phải thiên phú “Hồ tư loạn tưởng” của chủng tộc hồ yêu này rồi.
Tuyệt đối không liên quan gì đến bản tính của bản Thiên Đế.
Nguỵ Quân thuận lợi thuyết phục được bản thân mình.
“Nguỵ đại nhân, lần này nương của ta cực kỳ tán thưởng bài văn của ngài. Bà ấy nói với ta sau này ngài đến làm khách quý của Yêu Đình. Cho dù không sống nổi ở Đại Càn nữa, vậy thì đi Yêu Đình cũng nhất định sẽ được đối đãi như khách quý. Toàn bộ Yêu Đình đều là bằng hữu của ngài.”
Nguỵ Quân: “... Vậy ta cảm ơn bà ấy.”
Cảm ơn cả nhà bà ấy.
“Không chỉ như thế, di nương còn đặc biệt dặn dò ta rằng lần trước đại lễ mà bà ấy tặng cho ngài ngài hãy nhớ dùng. Chỉ cần mở phần đại lễ đó, ngài nhất định có thể trở về cảnh giới Bán thần.”
Nguỵ Quân run lên một cái.
May mà bản Thiên Đế vẫn chưa mở gói đại lễ ra.
Biết ngay Hồ vương không phải thứ gì tốt.
Còn thật sự cho hắn cả một phần đại lễ.
Hơn nữa trực tiếp thành Bán thần…
Này cũng quá đáng rồi.
Cứ tặng như thế thật không có vấn đề gì sao?
Yêu Hoàng cũng không quản à?
Nguỵ Quân hỏi thẳng ra: “Hồ vương tặng ta đồ vật tốt như thế, Yêu Hoàng không có ý kiến gì sao?”
Đại hoàng tử nói: “Nghe đâu Yêu Hoàng vốn dĩ rất lo lắng, cũng không muốn bỏ ra nhiều như thế. Nhưng lại bị di nương ta thuyết phục rồi.”
Nguỵ Quân bắt đầu nghiến răng.
Rất tốt, Hồ vương, ngươi đợi đó cho bản Thiên Đế.
Thù này không đội trời chung.
“Hiện tại Yêu Hoàng lại chìm vào ngủ say, Yêu Đình do di nương ta chưởng quản. Cho nên áp lực mà di nương ta đang đối mặt dạo gần đây có hơi lớn, bà ấy cần giúp đỡ. Trong lòng di nương ta, Nguỵ đại nhân chính là người có thể giảm nhẹ áp lực cho bà ấy.”
Nguỵ Quân cười ha ha, nói: “Di nương của ngươi nhìn người chuẩn đấy.”
Đại hoàng tử và Nhâm Dao Dao còn cùng cười đơn thuần.
"Di nương của ta còn nói, tuy trong Yêu Đình cũng không coi như là đặc biệt đoàn kết, nhưng trên toàn thể mà nói trước mắt nàng vẫn có thể khống chế được đại cục. Nguỵ đại nhân nếu còn cần cái gì thì cứ nói cho bà ấy, bà ấy sẽ dốc hết toàn lực giúp ngài." Đại hoàng tử nghiêm túc nói: "Di nương đặc biệt nhờ ta nói cho ngài là tuyệt đối đừng khách sáo. Di nương tin tưởng hiện tại tặng ngài một giọt nước ân tình, ngày sau ngài nhất định sẽ báo đáp cả suối nguồn. Cho nên di nương bỏ ra không hề keo kiệt.”
Nguỵ Quân muốn tiễn khách.
“Nói cho Hồ vương, ta rất ổn, bà ấy không cần nhớ tới ta, vẫn là nhớ đến bản thân mình nhiều hơn đi.” Nguỵ Quân châm biếm nói.
Ngữ khí của Nhâm Dao Dao vô cùng bất đắc dĩ: “Nguỵ công tử, ta và biểu ca từng nói qua với nương, nhưng nương ta vô cùng xem trọng ngươi. Nương vẫn luôn cho rằng ngươi ý nghĩa chiến lược của ngươi vô cùng quan trọng với Yêu Đình, hơn nữa nâng đỡ ngươi nhất định có thể làm suy yếu Đại Càn, vì Yêu Đình dành được tiên cơ.”
Nguỵ Quân có thể nói cái gì?
Hắn chỉ có thể nói: “Hồ vương vui là được.”
Hắn nghiêm túc nghi ngờ rằng huyết mạch Yêu sư có phải bị trúng tà rồi không?
Có lẽ nào kiếp trước Hồ vương là hiệu trưởng?
Thế cũng không chắc.
Tốt xấu gì Hiệu trưởng cũng từng là một người mạnh mẽ nhất thống.
Không đến nỗi tặng quà đến phát rồ như vậy.
“Các ngươi còn có chuyện gì khác không?”
Đại hoàng tử và Nhâm Dao Dao mang đến cho hắn toàn là đồ tốt, cũng chính là tin tức xấu.
Cho nên Nguỵ Quân một chút cũng không muốn trò chuyện tiếp với hai người này nữa.
Hai ngươi đều là người thông minh, đương nhiên cũng nghe ra ý tiễn khách của Nguỵ Quân.
Trước khi khởi hành, Đại hoàng tử lại nhớ đến một chuyện, liền nói với Nguỵ Quân: “Nguỵ đại nhân, có thể ngài phải chịu oan ức một chút rồi.”
Ánh mắt Nguỵ Quân sáng lên.
Còn có loại chuyện tốt này?
Bản Thiên Đế chỉ thích nghe kiểu tin tốt này thôi.
“Có tin gì tốt… Phì, có tin gì xấu sao?” Nguỵ Quân mong chờ hỏi.
Đại hoàng tử nói: “Nguỵ đại nhân ngài công khai bảo vệ Bách Lý Dự là đã làm mất mặt Lục tổng quản.”
Nguỵ Quân: “... Mọi người đều là người nhà, cần phải giả vờ như vậy sao? Dao Dao cũng không phải không biết mối quan hệ của ta và Lục tổng quản.”
Nguỵ Quân không biết Nhâm Dao Dao được Lục tổng quản tặng cho lệnh bài Ảnh tử.
Nhưng Nhâm Dao Dao nói với Nguỵ Quân, nàng có ăn ý cùng Lục tổng quản, trước đó còn hợp tác với Lục tổng quản gài bẫy Hồ vương một phen.
Về phần Đại hoàng tử, dưới sự giật dây bắc cầu của hắn cũng đã thương lượng xong với Lục tổng quản.
Chuyện của Bách Lý Dự chính là do Đại hoàng tử liên thủ với Lục tổng quản câu cá chấp pháp.
Đại hoàng tử dùng Bách Lý Dự ngàn vàng mua xương ngựa này, để câu hết những tên phản phúc ra ngoài.
Ngoài mặt quyết liệt với An toàn ty mà Lục tổng quản đang chấp chưởng, thuận tiện nắm lấy lợi ích từ chỗ Hồ vương.
Trong cả quá trình Nguỵ Quân đóng vai trò trung gian, thuận tiện đảm nhiệm luôn kẻ chép văn. Có điều kết quả cuối cùng, Nguỵ Quân nhận được lợi ích từ Hồ vương, Đại hoàng tử cũng đã nhận được lợi ích chỗ Hồ vương.
Trái lại chỉ có An toàn ty mới mất mặt.
Nhưng Lục tổng quản khẳng định sẽ không so đo với hắn chuyện bày.
Cho nên Nguỵ Quân không biết Đại hoàng tử nhắc đến Lục tổng quản làm cái gì.
Đại hoàng tử giải thích: “Ta đã thương lượng một chút cùng Lục tổng quản, Nguỵ đại nhân ngài công khai bảo vệ Bách Lý Dự khiến cho An toàn ty gặp phải thất bại. Trên lý thuyết An toàn ty có thể vịn vào chuyện này mà vạch rõ ranh giới với Nguỵ đại nhân. Nếu như An toàn ty cho rằng không có chuyện gì xảy ra, ngược lại sẽ dẫn đến sự nghi ngờ của người khác.”
“Có lý.” Nguỵ Quân gật đầu.
Hắn cũng không muốn quá gần gũi với An toàn ty.
Quá thân cận với An toàn ty, nếu như có người muốn gây bất lợi cho hắn, nhưng ngại sức mạnh của An toàn ty mà từ bỏ thì sao?
Vậy thì hắn bị tổn thất quá lớn rồi.
Nhất định phải giảm thiểu rủi ro xuống thấp nhất trước.
Đương nhiên ngoài miệng phải dùng một cách nói khác.