Cái này không phải quá trùng hợp sao? (5)
Về phần Nguỵ Quân…
Nguỵ Quân cũng sắp trở thành Bán thần rồi, hắn vốn không cần động thủ, không muốn tự chuốc lấy nhục.
Nhưng nếu như là người khác, Đại hoàng tử cũng có lòng tin nói một câu: “Chư vị đang ngồi đây đều là rác rưởi.”
Nhâm Dao Dao cũng vậy.
Nhưng Nhâm Dao Dao chế nhạo nói: “Thiên phú của ngươi không bằng ta, cũng chỉ có nương của ta gắng sức bồi dưỡng ngươi. Nhớ năm đó ngươi vì tư chất quá kém, thánh nữ Thần đao môn cũng từ hôn với ngươi.”
Đại hoàng tử: “...”
Phản kích lại Đại hoàng tử một cái, thấy vẻ mặt Đại hoàng tử chẳng ngờ, Nhâm Dao Dao cũng không có thừa thắng xông lên mà nói: “Nếu ngươi đã xác định Nguỵ công tử sẽ không trở thành Bán thần, vậy ngươi phải chú ý đến an nguy của Nguỵ công tử, người muốn giết Nguỵ công tử vẫn còn rất nhiều. Hơn nữa theo như thông tin ta nhận được, ngay cả Tây đại lục cũng đang ấp ủ ý xấu với Nguỵ công tử.”
“Sao ngươi lại biết Tây đại lục ấp ủ ý xấu với Nguỵ Quân?” Đại hoàng tử kinh ngạc hỏi.
Nhâm Dao Dao cười lạnh bảo: “Tin tức nhận được từ trong phủ Tứ hoàng tử. Dưới trướng ta có bán yêu đang tiếp cận Tứ hoàng tử và thị vệ của hắn, đã moi ra không ít thông tin hữu dụng.”
“Tứ hoàng tử… Quả nhiên là đồ bỏ đi.” Đại hoàng tử chau mày nói: “Vậy mà Tây đại lục cũng nhắm đến Nguỵ đại nhân, tin tức này quả thật có chút nguy hiểm. Cũng may lần này nghe nói di nương cho ta một cao thủ, ta sẽ cho hắn để mắt đến người của Tây đại lục, không để bọn chúng có cơ hội làm hại Nguỵ đại nhân.”
“Tốt nhất vẫn là tiêu diệt toàn bộ thế lực của Tây đại lục đi.” Nhâm Dao Dao kiến nghị: “Đúng lúc làm sâu thêm mối thù giữa Tây đại lục và Yêu Đình.”
“Cũng hay.”
Đại hoàng tử khi làm chuyện này cũng không có áp lực tâm lý gì.
Gài bẫy Hồ vương mà thôi.
Rất nhanh hắn đã làm quen với chuyện này.
. . .
Sức ảnh hưởng của thiên văn chương “Ta có một giấc mơ” vẫn đang tiếp tục gia tăng.
Không chỉ có Hồ vương bị ảnh hưởng.
Ảnh hưởng trực tiếp nhất còn có vận mệnh của Bách Lý Dự.
Danh vọng của Nguỵ Quân ở Đại Càn thì không phải nghi ngờ.
Bài báo của Nguỵ Quân cố ý bảo vệ Bách Lý Dự, vậy vận mệnh của Bách Lý Dự liền đã định.
Dư luận của nhân gian đột nhiên liền hướng về Bách Lý Dự. Nguỵ Quân nói gì, bây giờ cũng sẽ có rất nhiều người nói đúng.
Tình huống này cũng khiến cho Nguỵ Quân có hơi lo âu.
Danh vọng của hắn quá cao rồi, rất nhiều người đều đã bắt đầu làm người tôn sùng hắn.
Cho dù hắn nói gì, cũng có người không có não mà đứng về phía hắn.
Đây không phải là chuyện tốt gì.
Đúng vào lúc này, An toàn ty bày tỏ thái độ.
Lục Khiêm công khai tố tội Nguỵ Quân, nói Nguỵ Quân và Đại hoàng tử qua lại thân mật, bài báo “Ta có một giấc mơ” được sinh ra ngay sau khi Đại hoàng tử đến bái phỏng. An toàn ty hoài nghi giữa Nguỵ Quân và Đại hoàng tử thậm chí cả Yêu Đình có hành vi trao đổi lợi ích.
Lục Khiêm xuất kiếm, toàn triều xôn xao.
Tứ hoàng tử cũng bắt đầu lo lắng cho Nguỵ Quân.
Vậy là An toàn ty sắp cắt đứt với Nguỵ Quân.
Không chỉ Tứ hoàng tử nghĩ như vậy, công chúa Minh Châu, phe cánh Nhị hoàng tử, Nho gia… rất nhiều người đều nghĩ như vậy.
Xem ra vì sự việc này, Nguỵ Quân hoàn toàn làm mích lòng An toàn ty, mích lòng Lục Khiêm.
Rất hiển nhiên, mất nhiều hơn được.
Nhưng việc này quả thật là việc mà Nguỵ Quân có thể làm ra. Không xem lợi ích, chỉ nhìn đúng sai.
Lục Khiêm không phải ngự sử, đồng thời không có bằng chứng, cho nên tố cáo của hắn chỉ là tố cáo, cũng không được tiến hành cụ thể.
Nhưng một viên đá làm gợn ngàn lớp sóng.
Rất nhanh tất cả mọi người liền biết, An toàn ty và Nguỵ Quân đã rạn nứt.
Nguỵ Quân không còn là thượng khách của An toàn ty nữa.
Mà nếu như bất lợi cho Nguỵ Quân thì cũng không cần suy xét đến An toàn ty sẽ bảo vệ cho hắn.
Sau khi bãi triều, Lục Khiêm đi lướt qua Nguỵ Quân mà không thèm liếc mắt chính là bằng chứng cho phỏng đoán của mọi người:
Nguỵ Quân và An toàn ty thật sự rạn nứt rồi.
Và trở mặt thành thù với Lục Khiêm.
Tứ hoàng tử cười lớn, cố tình nói: “Có vài người quang minh chính đại quen rồi, lần này cuối cùng cũng lật xe, trộm gà không được còn mất nắm thóc.”
Bề ngoài hắn vẫn luôn là bất hoà với Nguỵ Quân.
Cho nên hắn cười trên nỗi đau trước cảnh ngộ của Nguỵ Quân hoàn toàn là hợp tình hợp lý, cũng sẽ không khiến mọi người hoài nghi.
Tứ hoàng tử đang quán triệt hình tượng của mình rất nghiêm túc.
Đại hoàng tử nhìn Tứ hoàng tử một cách thờ ơ, chủ động đi đến bên cạnh Nguỵ Quân, phối hợp diễn kịch với hắn: “Nguỵ đại nhân, có đáng không?”
Mọi người đều biết Bách Lý Dự đã nương tựa vào hắn, Nguỵ Quân lên tiếng giúp Bách Lý Dự, hắn đương nhiên phải bày tỏ phần nào.
Cho nên Đại hoàng tử lúc này cũng không lo lắng cho bản thân và Nguỵ Quân can thiệp vào sẽ dẫn đến hoài nghi.
Nguỵ Quân đã phối hợp diễn với Đại hoàng tử, nhàn nhạt nói: “Chưa dạy đã giết gọi là tàn bạo. Nguỵ mỗ không biết cái gì xứng hay không xứng, chỉ biết cái gì nên làm hay không nên làm.”
Nói xong lời này, Nguỵ Quân liền thản nhiên rời đi.
Chỉ là sắc mặt có hơi tái nhợt.
Ánh mắt Đại hoàng tử loé qua vẻ lo âu.
Hắn cảm nhận được rõ ràng rằng Nguỵ Quân còn chưa phải Bán thần.
Quả nhiên hắn đã truyền Hạo Nhiên Chính Khí của mình cho con mèo nhỏ đó.
Mèo nhỏ nào có thể tiếp nhận được Hạo Nhiên Chính Khí của một Bán thần?
Đại hoàng tử suy nghĩ kỹ càng.
“Không sai, ngươi đoán đúng rồi. Tiểu tử, tên Nguỵ Quân này thú vị, rất là thú vị.”
Giọng nói sắc bén đang vang lên trong đầu Đại hoàng tử, có điều sắc mặt của Đại hoàng tử vẫn như thường, không để lộ ra một chút dị thường nào.
Dẫu sao hắn đã từng nghe giọng nói này rất nhiều lần rồi.
“Tiểu tử, nếu ta là ngươi thì sẽ ôm chặt lấy đùi của Nguỵ Quân, kiên quyết không làm kẻ địch với hắn. Có Nguỵ Quân giúp ngươi, cộng thêm cái đó… Khả năng ngươi có thể trở thành Yêu Hoàng là rất lớn.”
Giọng nói sắc bén tiếp tục vang lên trong đầu Đại hoàng tử.