Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 844 - Chương 844. Cái Này Không Phải Quá Trùng Hợp Sao? (6)

Chương 844. Cái này không phải quá trùng hợp sao? (6) Chương 844. Cái này không phải quá trùng hợp sao? (6)

Cái này không phải quá trùng hợp sao? (6)

Đại hoàng tử cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tay một cái, dùng ý thức nói chuyện với tàn hồn trong nhẫn: “Tiền bối từng giao thủ với Yêu Hoàng, cho rằng thực lực của Yêu Hoàng thật sự có thể… phân 5-5 với Ma Quân không?”

“Hắc, phân 5-5? Phân 5-5 cái quỷ ấy! Tuy ta chưa từng đánh nhau với Ma Quân, nhưng nếu thương thế của Ma Quân rơi trên người con gấu ngốc đó thì hắn đã sớm chết rồi.” Tàn hồn cười khinh bỉ, nói.

Đại hoàng tử trầm tư suy nghĩ.

“Tiểu tử, nhớ kỹ lời ngươi hứa với ta. Đáng tiếc, nếu như lúc đầu ta gặp được Nguỵ Quân thì không cần lo lắng hắn sẽ thất hứa.”

Đại hoàng tử nhàn nhạt nói: “Tiền bối, cũng chỉ có ta bằng lòng giúp ngài trở lại Yêu Đình. Nguỵ Quân chưa hẳn đã nhìn trúng ngài đâu.”

“Cũng phải, ngươi vẫn là huyết mạch của Hồ vương. Tuyệt vời, tuyệt vời.”

Tàn hồn lại cười như điên lần nữa.

Đại hoàng tử trực tiếp chặn lại tiếng cười của tàn hồn.

Hắn đã nói dối Nhâm Dao Dao.

Thương thế của mèo nhỏ thật ra không phải hắn nhìn thấu, mà là tàn hồn này nhìn thấu.

Hắn vẫn chưa mạnh đến mức nhìn thấu căn nguyên của Ma Quân.

Nhưng tàn hồn này có thể.

Dù rằng không cao siêu bằng Ma Quân, nhưng Ma Quân trong trạng thái bị thương, tàn hồn vẫn có thể gượng ép phát hiện chỗ bất thường.

Số mệnh của Đại hoàng tử thâm hậu, thân thế ly kỳ, thiên phú vô dụng, gặp phải huỷ hôn…

Rất ít người biết hắn còn có kỳ ngộ khác.

Hắn có thể có thực lực như hiện nay cũng không chỉ dựa vào sự giúp đỡ của Hồ vương.

Còn có nguyên nhân khác nữa.

Chẳng qua tàn hồn có thân phận đặc thù, không cần thiết nói với người ngoài.

Vẻ mặt Đại hoàng tử điềm tĩnh rời khỏi hoàng cung, toàn bộ quá trình cũng không để cho người ra phát giác ra bất kỳ khác thường nào.

Chỉ có Tứ hoàng tử vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Đại hoàng tử.

Thậm chí đi theo đến tận ngoài hoàng cung.

Phản ứng của Tứ hoàng tử bất thường như vậy, đương nhiên đã thu hút sự chú ý của Đại hoàng tử.

“Tứ đệ, ngươi cứ đi theo ta làm gì?” Đại hoàng tử chau mày hỏi.

Tứ hoàng tử nhìn chằm chằm Đại hoàng tử, nói đúng hơn là nhìn chòng chọc vào thanh kiếm trên tây Đại hoàng tử, vẻ mặt có hơi cổ quái.

“Đại ca, tối nay đệ tổ chức yến tiệc mời Lục Khiêm và Triệu Thiết Trụ. Đại ca muốn đến chung vui không?”

“Ngươi mở tiệc chiêu đãi Lục Khiêm và Triệu Thiết Trụ, bảo ta đi làm gì?” Đại hoàng tử không biết trong bình hồ lô của Tứ hoàng tử rốt cuộc có thuốc gì, lạnh nhạt nói: “Ta và An toàn ty không quen.”

Trên danh nghĩa còn có thù nữa.

Dù sao hiện tại Bách Lý Dự là người của hắn.

Tứ hoàng tử cười khà khà: “Giữa Đại ca và Lục Khiêm không phải có chút hiểu lầm sao? Đúng lúc ta là người trung gian hoà giải cho mấy người.”

Đại hoàng tử nghe vậy, trong mắt loé qua vẻ châm biếm. Hắn cũng không thèm che giấu sự khinh thường của mình, nói thẳng ra: “Tứ đệ, Lục Khiêm và Nguỵ Quân quả thực đã trở mặt, nhưng hắn cũng chưa chắc nhìn trúng ngươi. Muốn lôi kéo An toàn ty, ngươi còn chưa đủ tư cách.”

“Đứng lại.”

Giọng của Tứ hoàng tử có chút lớn.

Đã trực tiếp hấp dẫn sự chú ý của không ít người.

Ngay cả Lục Khiêm và Triệu Thiết Trụ chưa đi xa cũng nhìn về phía này.

Dù sao bọn họ đã nghe thấy tên của mình.

Ngay tại lúc này, đôi mắt của Lục Khiêm khẽ híp lại.

Mà Đỗ Uy cũng lững thững đến muộn, đi đến trước mặt Tứ hoàng tử.

Đỗ Uy có chút mờ mịt.

“Điện hạ, ngài kêu ta đến đây làm gì?”

Đi đến bên cạnh Tứ hoàng tử, Đỗ Uy thấp giọng hỏi han.

Buổi thượng triều của Đại Càn, đương nhiên hắn không có tư cách tham gia.

Sở dĩ hắn đến nơi này là đã nhận được tin tức Tứ hoàng tử truyền đến.

Tứ hoàng tử bĩu môi với thanh kiếm trong tay Đại hoàng tử, nói với Đỗ Uy: “Lão đỗ, ngươi nhìn thanh kiếm trên tay đại ca thử xem.”

Đỗ Uy nhìn tỉ mỉ chăm chú.

Sau đó vẻ mặt đột nhiên thay đổi, sắc mặt tái mét.

Tứ hoàng tử thấy thế cũng yên tâm trở lại, khẽ cười nói: “Xem ra bản cung không nhìn sai, đích xác là một thanh kiếm yêu. Đỗ Uy, ta nói đồ của ngươi tặng ta sẽ không uổng phí, lần này thì không vô dụng nữa rồi.”

Tứ hoàng tử tất nhiên là không có sẵn năng lực nhìn thấu kiếm yêu.

Nhưng Đỗ Uy tặng cho hắn không ít đồ tốt.

Đặc biệt là sau khi bị kiếm yêu ám sát, Đỗ Uy đặc biệt chuyên thu thập hơi thở của kiếm yêu.

Sau đó, hôm nay Tứ hoàng tử liền phát hiện không thích hợp.

Sắc mặt của Đỗ Uy cực kỳ khó coi, lần trước hắn xém tý nữa đã chết trên tay kiếm yêu.

Hơi thở giống y như đúc thanh kiếm yêu trong Tây Đại hoàng tử.

Quả nhiên.

Chính là Yêu Đình làm.

Chính là Đại hoàng tử làm.

Đỗ Uy hít sâu một hơi, nói với Đại hoàng tử: “Đại điện hạ nuôi một thanh kiếm yêu tốt nhỉ.”

Đại hoàng tử có chút ngơ ngác.

Hắn không hiểu là ý gì.

“Đỗ Uy đại nhân muốn nói gì?”

Thấy Đại hoàng tử giả vờ ngu ngốc, Đỗ Uy hừ lạnh một tiếng nói: “Đại lễ lần này của Yêu Đình, Đỗ Uy chắc chắn sẽ báo đáp hậu hĩnh.”

Thật sự cho rằng đại thần ngoại giao của Tây đại lục là quả hồng mềm có thể tuỳ tiện bắt nạt sao?

Đỗ Uy cảm nhận được sự sỉ nhục to lớn.

Đại thần ngoại giao của Tây đại lục, tuyệt đối không thể bị sỉ nhục.

Vì vẻ vang của gia tộc.

Đại hoàng tử gãi đầu, ánh mắt đặt lên thanh kiếm yêu trên tay mình.

Kiếm yêu là thứ của Hồ vương hôm nay tặng tận tay cho hắn, có vấn đề gì sao?

Nơi xa.

Vẻ mặt của Triệu Thiết Trụ vô cùng kỳ lạ.

“Nghĩa phụ, Hồ vương là nội gián của Đại Càn chúng ta sao? Sao lại phối hợp ăn ý với chúng ta như thế?”

Chân trước hắn vừa mới mô phỏng hơi thở của kiếm yêu để ám sát Đỗ Uy, chân sau Hồ vương liền tặng cho Đại hoàng tử một thanh kiếm yêu.

Bằng chứng như núi.

Đỗ Uy muốn không hoài nghi thanh kiếm yêu này cũng khó.

Sắc mặt của Lục Khiêm cũng có ba phần cổ quái.

“Cái này không phải quá trùng hợp rồi sao?”

Bình Luận (0)
Comment