Nhân tâm sinh nhất niệm, thiên địa tất giai tri (4)
Đại hoàng tử không muốn để Đồ Vũ nhuốm máu người Càn, cho nên vẫn đang nghĩ làm thế nào để áp chế Đồ Vũ.
Hiện tại hắn không suy xét đến vấn đề này nữa.
Cứ để cho Đồ Vũ chém giết bắt đầu từ người của Tây đại lục đi.
“Được! Đồ Vũ, chuyện này sẽ do ngươi phụ trách. Ta điều động nhân thủ đến cho ngươi.”
Đồ Vũ đi thẳng ra ngoài, giọng nói truyền đến từ phía trước: “Không cần! Điện hạ cứ an tâm mà ngủ. Một giấc tỉnh lại, tự có tin vui đến.”
Kiêu ngạo.
Cực kiêu ngạo.
Nhưng Kiếm yêu quả thực có vốn liếng để kiêu ngạo.
Nhìn bóng dáng của Đồ Vũ đi xa dần, ánh mắt Đại hoàng tử loé lên. Hắn đang suy nghĩ nghiêm túc rằng có nên giữ Đồ Vũ ở lại kinh thành mãi mãi hay không.
Nếu như Đồ Vũ chết trên tay Tây đại lục ngoài ý muốn, Kiếm yêu Vương có chiến lực ổn định trong top 3 chắc chắn đánh với Tây đại lục không chết không thôi.
Vậy có thể được lời lớn rồi.
Nhưng thực lực của Đồ Vũ không yếu hơn hắn.
Hơn nữa cũng không biết Đồ Vũ có phương pháp bảo mệnh đặc biệt và cách thức liên hệ đặc biệt nào với Hồ Vương Kiếm Yêu vương hay không.
Đại hoàng tử không có chắc chắn rằng sẽ không có sai lầm, cho nên cuối cùng vẫn dằn lại ý tưởng hấp dẫn này.
“Tạm thời cứ để Đồ Vũ đi chém giết trước. Hung danh của Đồ Vũ truyền ra ngoài, nó giết càng dữ dội, hiệu quả càng tốt.”
Hung kiếm kiểu này có thể đả thương mình, càng có thể đả thương người.
Nhưng ngay cả Đại hoàng tử cũng không ngờ rằng, Đồ Vũ lại tàn nhẫn như vậy.
Tảng sáng ngày hôm sau, Đỗ Uy tỉnh lại từ trong mộng.
Bên gối cắm một thanh kiếm.
Dưới kiếm có một mảnh giấy nhỏ, trên mảnh giấy viết: Muốn sống tiếp thì thành thật một chút.
Sắc mặt Đỗ Uy xanh mét, vừa sợ vừa giận.
Lúc này hắn đã trở về sứ quán từ phủ của tứ hoàng tử. Đại thần ngoại giao của Tây đại lục luôn ở trong phủ hoàng tử giám quốc của Đại Càn, chuyện này cũng không phải như vậy.
Nhưng vừa mới trở lại sứ quán, Đồ Vũ liền ra oai phủ đầu với hắn.
Đỗ Uy cảm giác được hơi thở của nữ thần tử vong.
Phách lối, quá phách lối rồi.
Ánh mắt của Đỗ Uy càng ngày càng lạnh.
Nguỵ Quân thì hắn không dám giết, nhưng một con Kiếm yêu hèn mọn hắn cũng không dám giết sao?
Để đối phó với Nguỵ Quân mà hắn đã chuẩn bị không ít thứ tốt.
“Nếu ngươi đã tìm chết, vậy ta liền thành toàn cho ngươi.”
Đỗ Uy cầm tờ giấy nhỏ và kiếm nhỏ kia lên, sau đó trong miệng lẩm bẩm.
Rất nhanh đã có một con búp bê vải nhảy ra từ trên người hắn, xuất hiện ở giữa không trung.
“Tìm ta có việc gì?”
Thế mà búp bê vải lại chủ động mở miệng.
Cái này vốn chính là vật chết không có linh trí.
Nhưng vẻ mặt của Đỗ Uy vô cùng nghiêm trang, thậm chí có thể nói là có chút nhún nhường con búp bê vải đối diện.
“Đại vu sư, xin ngài hãy phát động một lần thuật chú sát, mảnh giấy và thanh kiếm nhỏ này là vật môi giới.” Đỗ Uy nói.
Giọng nói của búp bê vải rất cứng nhắc: “Cách cả nghìn trùng, thuật Chú Sát của bổn toạ chỉ có thể dùng một lần. Ngươi chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn.”
Vừa tỉnh lại xém chút nữa là mất đầu.
Đỗ Uy cũng chịu đủ rồi.
Nhất định phải cho Yêu Đình biết kính sợ là gì.
Búp bê vải không biết suy nghĩ cụ thể của Đỗ Uy, chỉ nói tiếp một cách máy móc: “Nếu đã như thế, như ý nguyện của ngươi.”
Một làn sương bụi chợt xuất hiện từ trên người búp bê vải. Một khắc sau, làn sương bụi đã bao phủ mảnh giấy và kiếm nhỏ của Đồ Vũ để lại.
Sau đó thuận theo hơi thở trong hư vô, bắt đầu khoá mục tiêu vào Đồ Vũ.
Đỗ Uy phân biệt được. Nhìn đến đoạn này, hắn liền biết thuật này của Đại vu sư đã thành.
Con Kiếm yêu đó trừ khi là Kiếm yêu Vương, nếu không thì nó chết chắc.
Lúc này Đồ Vũ vừa mới bẩm báo xong chuyện tối hôm qua với Đại hoàng tử, đồng thời thẳng thắn đưa ra một lời bảo đảm: “Điện hạ có thể an tâm, lúc này Đỗ Uy có lẽ đã bị ta doạ vỡ mật rồi.”
Đại hoàng tử: “…”
Hắn cảm thấy đại thần ngoại giao của Tây đại lục sẽ không vô dụng như vậy.
Quan trọng nhất là hắn biết thuật Vọng Khí, cảm thấy quanh thân Đồ Vũ tử khí mịt mù, hiển nhiên là xui xẻo xự độ.
Ngay lúc này đây, tàn hồn đột nhiên điên cuồng cảnh báo cho Đại hoàng tử:
“Tiểu tử, cách xa tên Kiếm yêu này. Hắn sắp gặp rủi ro rồi.”
Đại hoàng tử còn chưa ý thức được chuyện gì đã xảy ra, nhưng xuất phát từ lòng tin đối với tàn hồn, ngay lập tức hoàng tử liền cách xa Đồ Vũ.
Sau đó, Đại hoàng tử liền nhìn thấy Đồ Vũ bị một luồng sương bụi bao vây.
Cả người cũng dần dần hoá thành một thanh trường kiếm toả ra sát khí.
Chỉ là dù cho đã hiện ra bản thể nhưng vẫn bị sương bụi bao vậy như cũ.
Rõ ràng Đại hoàng tử cảm nhận được hơi thở của Đồ Vũ đang dần dần tiêu tan.
“Đây là thứ gì vậy?” Đại hoàng tử rất sửng sốt.
Ở trước mặt hắn, cứ thế trực tiếp giết chết Đồ Vũ có thực lực không yếu hơn hắn bao nhiêu. Cho dù hiện tại Đồ Vũ vẫn chưa biến mất hoàn toàn, nhưng Đại hoàng tử đã cảm nhận được ngọn lửa sinh mệnh của Đồ Vũ có thể dập tắt bất cứ lúc nào.
Giọng nói của tàn hồn có chút nghiêm trọng hiếm có: “Là Đại vu sư, cường giả đỉnh nhất của Tây đại lục, không yếu hơn ta bao nhiêu. Một đại thần ngoại giao hèn mọn như Đỗ Uy vậy mà có thể được Đại vu sư che chở. Thật không đơn giản!”
“Đại vu sư?”
Sắc mặt Đại hoàng tử ngưng trọng, nội tâm lại chợt vui mừng.
Đồ Vũ chết đi đúng là còn có giá trị lớn hơn so với khi Đồ Vũ còn sống nữa.
Chỉ cần hắn có thể chứng minh Đồ Vũ không phải chết trên tay hắn thì sẽ không nảy sinh vấn đề gì.
Nghĩ đến đây, Đại hoàng tử lập tức lấy ra một hạt lưu ảnh châu để ghi lại toàn bộ quá trình tử vong của Đồ Vũ.
Như vậy hắn sẽ không có hiềm nghi nữa rồi.
Bằng không thì Đại hoàng tử thật sự lo lắng Kiếm yêu Vương sẽ đến tìm hắn trả thù.