Càn đế: Trung thần ở đâu? (2)
Cùng lúc đó.
Phủ đệ Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử nhíu chặt mày.
"Nói hôn mê liền hôn mê, nói tỉnh lại liền tỉnh lại. Đường đường là vua của một nước, sao có thể giống trò đùa như thế?
"Hơn nữa, nếu đã tỉnh lại mà lại phong tỏa tin tức, không cho người ngoài biết, lại là ý gì?
"Sao ta lại càng ngày càng không hiểu hành động của phụ hoàng?"
Nhị hoàng tử có phe cánh của riêng mình.
Trước kia Ngụy Quân vẫn luôn châm biếm Nhị hoàng tử, nói trong triều có phe công chúa, có phe Đại Hoàng tử, chỉ là không có phe phái Nhị hoàng tử.
Nhưng ý kiến này là không chính xác.
Bởi vì phe công chúa và phe Đại Hoàng tử đích thực tồn tại, hơn nữa vô cùng đáng tin. Ở phương diện này quả thật người của Nhị hoàng tử không bì được.
Nhưng thật ra, người ủng hộ Nhị hoàng tử là nhiều nhất.
Bởi vì đa số người đều cho rằng, Càn đế chắc chắn sẽ không truyền ngôi vị hoàng đế cho Công chúa Minh Châu.
Đại Hoàng tử bởi vì nguyên nhân mẫu tộc nên cũng không được Càn đế yêu thích.
Tứ hoàng tử thì càng không cần phải nói thêm gì nữa, xưa nay vẫn luôn không lọt vào tầm ngắm người kế thừa của mọi người.
Cho nên, Nhị hoàng tử liền trở thành ứng cử viên sáng giá nhất cho ngôi vị hoàng đế, nhất là hắn còn là con ruột của Hoàng hậu.
Sở dĩ mãi vẫn chưa hình thành phe phái Nhị hoàng tử là vì không cần thiết.
Nhị hoàng tử thượng vị vốn chính là chuyện dĩ nhiên, sâu trong nội tâm bản thân Nhị hoàng tử cũng nghĩ như vậy.
Cái này không phải là bếp lạnh, là bếp nóng, cho nên đốt bếp nóng thu hoạch cũng không lớn.
Bản thân Nhị hoàng tử cũng khiêm tốn, không muốn khi Càn đế đang độ tuổi hào hoa phong nhã đã bành trướng thế lực của mình quá trắng trợn, cho nên mấy năm nay hắn rất yên phận, hiếm khi vượt qua quy củ.
Ngược lại là hiện tại, hắn bị Càn đế khiển trách, vẫn luôn đợi ở trong phủ, từ người được săn đón nhất nháy mắt biến thành kẻ bị người ghẻ lạnh.
Nhị hoàng tử cũng lĩnh hội được cảm giác thói đời nóng lạnh.
Mà lúc này, người chân chính muốn Nhị hoàng tử thượng vị, muốn bợ đỡ Nhị hoàng tử cùng với những phe cánh đáng tin cậy của Nhị hoàng tử mới triệt để hội tụ lại đoàn kết ở bên cạnh Nhị hoàng tử.
Đoàn thể nhỏ của Nhị hoàng tử cũng chân chính được thành lập, có lực ngưng tụ trước đó chưa từng có.
Nghe thấy Nhị hoàng tử nói mình không hiểu hành động của Càn đế, môn khách của hắn cũng cảm thấy như thế, cảm khái một câu: "Mưu tính của bệ hạ mỗi lần đều vượt qua người thường. Trước đó bệ hạ ra lệnh cưỡng chế điện hạ đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, việc này đến bây giờ ta vẫn nghĩ không thông."
"Ta cũng vậy! Rõ ràng nếu như bệ hạ hôn mê bất tỉnh, điện hạ nên trở thành hoàng tử giám quốc mới đúng."
"Thật ra ta nghe được một lời đồn."
"Ta cũng có nghe thấy. Ban đầu ta tưởng có người cố ý tung tin đồn nhảm, nhưng mà cẩn thận ngẫm lại hình như thật sự vẫn hơi có đạo lý."
"Chư vị đang nói chuyện gì vậy?"
Nhị hoàng tử cắt ngang trận thảo luận của tâm phúc của mình.
Sau đó biết được một tin tức khiến cho mình knh ngạc đến cực điểm:
"Phụ hoàng bị Vực Ngoại Thiên Ma ảnh hưởng, rất có thể đã không phải chính mình nữa?"
"Sao có thể như thế được? Phụ hoàng có long khí hộ thể, ai có thể âm thầm khống chế phụ hoàng?"
Nhị hoàng tử không thể tin loại lời đồn không có căn cứ này.
Nhưng một câu nói của tâm phúc đã làm cho Nhị hoàng tử không phản bác được.
"Điện hạ, ngài phải biết rằng, bệ hạ ngay từ đầu đã không phải là bệ hạ."
Nhị hoàng tử: ". . ."
Hắn không thể phản bác.
Thời điểm Tiên đế còn sống, dựa vào đế vương tâm thuật của tiên đế, căn bản không có cảm giác tồn tại của những phiên vương khác.
Dưới tiên đế còn có tiền Thái tử anh minh thần võ. Lúc ấy mọi người trên dưới triều dã đều tin tưởng tiên đế và tiền Thái tử liên thủ cùng nhau ít nhất có thể mang đến cho Đại Càn một trăm năm thịnh thế, thống trị thế giới. Bọn họ cũng nhất định có thể trở thành minh quân lưu danh sử sách.
Mà thời điểm đó, Càn đế chỉ là một phiên vương bình thường.
Long khí tội gì phải đi bảo hộ hắn, hắn cũng không có năng lực quá lớn để bảo vệ chính mình.
"Ý các ngươi là nói, ngay từ đầu phụ hoàng đã bị Vực Ngoại Thiên Ma áp chế?"
Thái độ của Nhị hoàng tử bắt đầu buông lỏng.
Bởi vì suy nghĩ đến đủ loại hành vi quái dị của Càn đế, hắn cũng hơi tin rồi.
Thuộc hạ của hắn càng tin tưởng hơn.
"Điện hạ, thật ra mọi hành động của bệ hạ mấy năm nay. . . quả thực có chút khiến cho người thường khó mà hiểu được."
"Nếu bệ hạ là một người bình thường, hành động của ngài ấy không nên xuất hiện nhiều vấn đề như vậy."
"Điện hạ, thần cho rằng không có lửa làm sao có khói. Lời đồn đại này đột nhiên truyền ra, đằng sau chắc chắn có ngụ ý, hơn nữa sẽ không phải loại lời bịa đặt để chọc phá."
"Điện hạ, hãy để tay lên ngực tự hỏi. Ngài cho rằng bệ hạ mấy năm qua bình thường sao? Là người trước khi đăng cơ sao?"
Nhị hoàng tử không thể trả lời.
Bởi vì hắn không dám nghĩ kỹ càng.
Càng nghĩ càng kinh sợ.
Đúng lúc này, đầu sỏ lan truyền tin đồn đã đến cửa.
"Điện hạ, Lục Nguyên Hạo đến."
Nhị hoàng tử ngẩn ra, kỳ quái nói: "Lục Nguyên Hạo? Hắn đến phủ đệ của bản cung làm cái gì?"
Nếu Lục Khiêm tới chơi, hắn cũng sẽ không khó hiểu như vậy.
Nhưng Lục Nguyên Hạo. . . Hắn và Lục Nguyên Hạo vốn dĩ không có qua lại.
Hơn nữa hiện nay hắn đang trong thời kỳ cấm túc, trên lý thuyết là cấm tiếp xúc với ngoại thần.
Tuy hiện tại Nhị hoàng tử đang làm trái với quy định này, nhưng Nhị hoàng tử cũng không định cố tình vi phạm ở trước mặt Lục Nguyên Hạo.
Hơn nữa Nhị hoàng tử cũng không muốn dây dưa nhiều lắm với Lục Nguyên Hạo. Dạo này hắn căn bản là không có việc vui, hắn cực kỳ hoài nghi Lục Nguyên Hạo đến tìm hắn là để dẫn ra phiền toái càng lớn hơn nữa.