Càn đế: Trung thần ở đâu? (1)
“Phủ đệ của Nhị hoàng tử có người của ta. Cơ bản có thể xác định Nhị hoàng tử đã hoàn toàn thất vọng đối với bệ hạ.”
Đương nhiên không thể thiếu sự trợ giúp của hắn.
Chính vì trợ công của hắn mới làm cho Càn đế thành công nghi kỵ Nhị hoàng tử.
Sau đó Nhị hoàng tử không còn một lòng với Càn đế nữa.
“Còn bên công chúa Minh Châu… Nàng và bệ hạ vẫn luôn không thân thiết, muốn thuyết phục nàng có lẽ cũng không khó. Hơn nữa nàng vô cùng tán thưởng Nguỵ đại nhân, trong tình huống cần thiết có thể bảo Nguỵ đại nhân phát huy một chút mỹ nam kế.” Lục Khiêm nói.
Thượng Quan thừa tướng bật cười, nhàn nhạt nói: “Công chúa Minh Châu có tài lớn, thậm chí có thể nắm được trọng quyền. Nâng cao địa vị của công chúa Minh Châu một chút cũng không có vấn đề. Tài hoa của nàng có thể đảm đương được. Thậm chí để nàng làm ở vị trí của ta cũng có thể suy xét. Nhưng không thể để nàng làm hoàng đế, Đại Càn không cần một hoàng đế cúa tài giỏi.”
Lục Khiêm gật đầu, vô cùng tán thành: “Ta đồng ý.”
Nếu như là nền quân chủ lập hiến, hoàng đế đó chỉ cần làm một biểu tượng, càng vô dụng càng tốt.
Nếu như từ quân chủ lập hiến nhảy thẳng sang cộng hoà, vậy thì càng không cần một hoàng đế tài ba.
Bản thân công chúa Minh Châu không có vấn đề gì, nhưng nàng quá giỏi giang.
Cho nên ba đầu sỏ cũng không muốn để nàng thượng vị.
Bằng không nếu công chúa Minh Châu làm hoàng đế, cho dù trở thành một minh quân được ghi lại trên sử sách, chẳng qua cũng chỉ làm cho Đại Càn lần nữa rơi vào vòng tuần hoàn của quá khứ mà thôi.
Từ cổ chí kim chưa bao giờ thiếu minh quân.
Ba đầu sỏ đã nhìn thấy bình minh. Bọn họ không muốn sống tiếp dưới sự bao phủ của hoàng quyền nữa.
Cho nên lúc này, bọn họ từ chối chấp thuận con đường làm nữ đế của công chúa Minh Châu
“Vậy thì chỉ còn lại Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử thôi. Tứ hoàng tử là một tên phế vật đích thực.” Thượng Quan thừa tướng nói.
Thành kiến trong lòng người là một toà núi lớn.
Những việc mà Tứ hoàng tử làm trước kia đã làm cho ấn tượng về hắn trong mắt mọi người vẫn luôn rất thấp.
Đây là điều khó tránh khỏi.
Lục Khiêm cũng đồng tình với quan điểm của Thượng Quan thừa tướng.
Nhưng hắn đã bỏ cho Đại hoàng tử một phiếu.
“Ta và Đại hoàng tử đã trò chuyện một hồi, là Nguỵ Quân tiến cử. Chí của Đại hoàng tử không nằm ở hoàng vị, nhưng hắn cần một danh phận để nâng cao thực lực.”
Trước mắt Thượng Quan thừa tướng sáng lên: “Đại hoàng tử muốn đi Yêu Đình?”
Dựa vào trí tuệ của Thượng Quan thừa tướng, gần như trong chớp mắt đã đoán ra được suy nghĩ của Đại hoàng tử.
Lục Khiêm gật đầu: “Đúng! Có Nguỵ Quân bảo đảm, Đại hoàng tử chắc hẳn đáng giá tin tưởng được. Đương nhiên, một tên phế vật như Tứ hoàng tử cũng có thể để ý tới.”
“Bây giờ không cần nghĩ nhiều vậy. Tóm lại, bệ hạ vẫn đang ngủ say.” Thượng Quan thừa tướng nói.
Lục Khiêm và Thượng Quan thừa tướng nhìn nhau cười.
“Hoàng cung là sân nhà của bệ hạ. Ở trong hoàng cung, thực lực của người trong hoàng thất sẽ được tăng cường đến mức lớn nhất. Nhưng có một loại tình huống không chịu sự hạn chế —— Nội đấu trong hoàng tộc!”
Nếu như hoàn toàn không bị hạn chế, vậy hoàng đế chỉ cần trốn trong hoàng cung thì bất kể thế nào cũng không chết nổi.
Điều này rõ ràng cũng không hợp lý.
Nếu như rơi trên người một tên hoàng đế điên khùng lại còn không thể chết thì sẽ bất lợi với quốc gia và nhân dân, thậm chí cũng bất lợi đối với chính bản thân hoàng tộc.
Cho nên, nội đấu trong hoàng tộc là không bị hạn chế.
Dùng ma pháp đánh bại ma pháp, dùng hoàng tộc đánh bại hoàng tộc.
Đã biết biện pháp, đối với Thượng Quan thừa tướng và Lục Khiêm mà nói thì vô cùng đơn giản.
“Ta phụ trách thuyết phục Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử.” Lục Khiêm nói.
Thượng Quan thừa tướng gật đầu, nói: “Vậy công chúa Minh Châu và Tứ hoàng tử giao cho ta.”
Hai người nhìn nhau cười.
"Tất cả vì Đại Càn!"
"Tất cả vì Đại Càn!"
…
Gió thu chưa tới mà ve sầu đã nhận ra.
Càn đế chưa động, thiên hạ đã biết.
Đương nhiên, cũng không có khoa trương như vậy.
Chẳng qua là người có ý chí có đường lối, người nên biết cũng đã biết cả.
Phủ đệ Đại Hoàng tử.
Sau khi Đại Hoàng tử nhận được thông tin đã lập tức tuyên bố tin tức Càn đế đã tỉnh lại ở trên Nhất Hiệt Thư.
Nghĩ một lát, Đại Hoàng tử lại thông báo cho Hồ Vương đầu tiên.
Dựa vào sự hiểu biết của hắn đối với Hồ Vương, bất luận Hồ Vương làm cái gì, cuối cùng đều có thể giúp hắn.
Nếu Hồ Vương có thể giết chết Càn đế, vậy Đại Hoàng tử. . . thật ra cũng không sao cả.
Dù sao cũng là Càn đế không cần hắn trước.
Đối với phụ từ tử hiếu, hắn cũng không có bất kỳ áp lực tâm lý nào.
Ngay lúc này, Ngụy Quân liền truyền cho hắn tin tức liên quan đến Càn đế ở trên Nhất Hiệt Thư.
Vẻ mặt Đại Hoàng tử lập tức liền nghiêm trọng hẳn lên.
"Bị tà ma bên ngoài ảnh hưởng đến tâm thần? Thậm chí có thể bị đoạt xác?"
Đại Hoàng tử tin Ngụy Quân sẽ không nói nói dối.
Nhưng tin tức này đã khiến cục diện vốn đã phức tạp lại càng thêm phức tạp.
Không, không đúng.
Rất nhanh Đại Hoàng tử liền phát hiện mình tý nữa là hiểu nhầm.
Thật ra tin tức này cũng sẽ không làm cho cục diện phức tạp hơn.
Trái lại còn có thể làm cho cục diện trở nên đơn giản.
Một tên hoàng đế có thể bị tà ma ngoại đạo đoạt xác thì không cần cũng được.
Ngay vào lúc này, có người bẩm báo:
"Điện hạ, Lục ty trưởng cầu kiến."
"Mau mời."
Trong mắt Đại Hoàng tử chợt lóe lên tinh quang.
Hắn đoán được ý đồ đến của Lục Khiêm.
Cho nên, hắn có chút kích động.