Nguỵ đảng bắt đầu hành động (7)
Tên mập đã thông suốt toàn bộ tuyến logic.
Thế nên Lục Nguyên Hạo hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng rời khỏi gian phòng, đầu quân vào sự nghiệp chiến tranh chống đế quốc chống phong kiến.
Toàn bộ quá trình, Bạch Khuynh Tâm đều bị chấn động to lớn.
“Nguỵ lang, ta cảm nhận được năng lượng to lớn từ trên người Lục Nguyên Hạo. Trước đây là ta coi thường hắn rồi. Toàn bộ năng lượng của hắn mà bạo phát ra thì hắn chắc chắn có thể trở thành cường giả đỉnh cao của thế giới này.”
Nguỵ Quân bật cười, nhàn nhạt nói: “Thực ra hắn đã là như thế rồi.”
Bạch Khuynh Tâm: “…”
“Hơn nữa chúng ta dựa vào hack, hắn lại dựa vào thiên phú thật sự. Trên một ý nghĩa nào đó, hắn đích xác là con ruột của thiên đạo.”
“Không phải Thiên đạo gọi ngươi là cha sao?” Vẻ mặt Bạch Khuynh Tâm vi diệu.
Nguỵ Quân nhún vai, nói: “Nếu Lục Nguyên Hạo làm cháu trai ta, hắn sẽ mừng phát khóc.”
Cháu trai của Thiên Đế… Đặt tại chư thiên vạn giới chính là con ông cháu cha đỉnh của đỉnh.
Bạch Khuynh Tâm cũng không trò chuyện với Nguỵ Quân mãi. Nguỵ Quân có chính sự phải làm, nàng cũng có.
Càn đế đột nhiên tỉnh lại, nàng cũng phải bày thế trận chờ địch để phòng ngừa xảy ra điều bất trắc gì.
Các vị đại thần, các ti chức khác.
Càn đế đã chọn tạm thời phong toả tin tức mình đã tỉnh lại. Nhưng khoảng thời gian hắn chẳng hỏi chẳng rằng và hôn mê trong những năm trước đây đã sớm biến hoàng cung thành một cái sọt, lọt gió tứ phía.
Cộng thêm Đế đảng trong triều cơ bản cũng bị thanh lý gần hết. Cho nên Càn đế cho là đã phong toả tin tức, nhưng thực tế người nên biết cũng đã biết rồi.
Ngay cả tên thái giám mà Càn đế triệu tới dò hỏi cũng là người của Lục Khiêm…
Cho nên người đầu tiên biết được Càn đế tỉnh lại là Lục Khiêm, còn biết sớm hơn mấy người Nguỵ Quân.
Nguỵ Quân là được Đại hoàng tử báo tin.
Mọi người đều biết, Đại hoàng tử xưa nay không được Càn đế yêu thích.
Kết quả là đến cả hắn cũng nhận được tin tức.
Có thể thấy mức độ chấp hành mệnh lệnh của Càn đế hiện nay thấp đến mức nào.
Khi nhóm người Nguỵ Quân đang thảo luận về chuyện gì sẽ xảy ra sau khi Càn đế tỉnh lại, trước khi bọn họ được Đại hoàng tử báo tin, Lục Khiêm đã tiến vào phủ thừa tướng từ cửa sau.
Vừa vào đã nhìn thấy Thượng Quan thừa tướng.
Sau đó nói cho Thượng Quan thừa tướng biết tin tức Càn đế đã tỉnh lại.
Cho dù nét mặt của Thượng Quan thừa tướng nghiêm trọng nhưng cũng không quá mức hoảng loản.
Lục Khiêm cũng vậy.
“Vì sao bệ hạ tỉnh lại?” Thượng Quan thừa tướng hỏi.
Phòng ngự của hoàng cung do Lục Khiêm tiếp quản, thế lực của Thượng Quan thừa tướng vẫn thiên về quan văn và cai quản thiên hạ. Hắn không thể mở rộng quá nhiều thế lực trong hoàng cung, bằng không sẽ ảnh hưởng đến sự cân bằng.
Mà trong ba đầu sỏ, Lục Khiêm nhìn có vẻ là yếu nhất, cho nên xúc giác của là hắn sâu nhất.
Lục Khiêm lắc đầu nói: “Trước mắt còn chưa xác định. Nhưng bệ hạ đột nhiên tỉnh lại chắc chắn đã có ngoại lực can thiệp vào, đối với chúng ta mà nói không phải chuyện tốt.”
“Là địch không phải bạn?” Thượng Quan thừa tướng cau mày hỏi.
Lục Khiêm đáp: “Có thể là địch chứ không phải bạn, bởi vì toàn bộ quá trình chúng ta đều bị nhốt trong bóng tối. Hay là hậu chiêu của bệ hạ?”
Thượng Quan thừa tướng nhàn nhạt nói: “Bệ hạ có năng lực đó sao?”
Lục Khiêm suy nghĩ một lắt, lắc đầu.
“Trái lại ta hy vọng là hậu chiêu của bệ hạ, như thé thì không khó đối phó. Nhưng nếu như không phải bệ hạ thì rắc rối rồi đây.” Thượng Quan thừa tướng day trán, lo âu nói: “Không biết đối phương có lai lịch gì, cũng không thể nghĩ ra được cách gì.”
“Cho dù đối phương có lai lịch gì cũng đều phụ thuộc theo bệ hạ. Cho nên chúng ta chỉ cần khống chế bệ hạ là được.” Lục Khiêm phân tích: “Ta đã phong toả tin tức bên chỗ hoàng cung, bệ hạ có tỉnh lại hay không thì lời hắn nói không tính, ta nói mới tính.”
Thế nào là đại lão?
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn Lục Khiêm, cảm xúc tôn sùng bỗng nhiên trỗi dậy.
Đây chính là đầu sỏ của quan trường, cả khi mở miệng cũng không hề cung kính một chút nào đối với hoàng quyền.
Thượng Quan Uyển Nhi là châm thêm trà cho Lục Khiêm và Thượng Quan thừa tướng. Thượng Quan thừa tướng cũng mượn việc này để bày tỏ với Lục Khiêm rằng Thượng Quan Uyển Nhi xứng đáng để tín nhiệm.
Lục Khiêm đương nhiên cũng nắm bắt được ý trong đó. Cho nên trước mặt Thượng Quan Uyển Nhi, hắn cũng không che giấu gì.
Thượng Quan thừa tướng cũng can đảm không kém Lục Khiêm.
Trong đầu đã tính toán một lượt, Thượng Quan thừa tướng trầm giọng nói: “Đại Càn hiện nay tuy vẫn còn hoạ ngoại xâm, nhưng nội bộ đã sắp giải quyết êm xuôi rồi. Hơn nữa quốc thái dân an, làm lại từ đầu, không thể có nội loạn nữa, bằng không mọi công lao đều đổ biển.
“Chỉ cần bệ hạ không ép buộc thì sẽ không còn xảy ra nội loạn nữa.” Lục Khiêm nói.
Thượng Quan thừa tướng gật đầu.
Ba đầu sỏ mỗi người có những chức trách khác nhau, thương quan thừa tướng là chính vụ, Cơ soái quản lý quân vụ, còn Lục Khiêm thì chấp chưởng An toàn ty, chịu trách nhiệm quản lý tất cả sự việc liên quan đến an toàn của Đại Càn.
Các bên đều không xung đột lẫn nhau, cho nên hợp tác cùng có lợi.
Đại Càn đã đi vào thời kỳ ít mâu thuẫn nội bộ nhất.
Cho nên bọn họ cũng không muốn thay đổi.
“Nếu đã như thế, vậy thì để bệ hạ tiếp tục ngủ say đi.” Thượng Quan thừa tướng đưa ra quyết định.
Quyết định này cũng không khó khăn.
“Vốn dĩ ta muốn lấy đan dược kéo dài tuổi thọ từ chỗ bệ hạ, nhưng Tứ hoàng tử đã cung cấp một giọt nước suối của suối bất lão, đã thế bệ hạ không còn tác dụng nữa.” Thượng Quan thừa tướng thẳng thắn: “Bên chỗ Tứ hoàng tử có thể lợi dụng một chút, bất kỳ một hoàng tử giám quốc nào cũng không hy vọng hoàng đế tỉnh lại.”