Nguỵ đảng bắt đầu hành động (6)
Xét từ biểu hiện và ngôn luận của Càn đế, hắn cũng có tư tưởng đó.
Nhưng hắn không tạo ra được gì.
Chứng tỏ vẫn còn có nhân tố ngoại lực tác động.
Vốn dĩ Nguỵ Quân cho rằng nhân tố là liên minh tu chân giả, hiện tại xem ra có vẻ hơi oan uổng liên minh tu chân giả rồi.
Nhưng Nguỵ Quân cũng không thay đổi cách nhìn về Càn đế là bao.
Bởi vì sự khống chế và sức ảnh hưởng ngầm của Kẻ trộm lửa không có bao nhiêu tác dụng đối với những người có ý chí sắt thép.
Chỉ có bản thân người có ý chí không kiên định mới để cho Kẻ trộm lửa nhân cơ hội lợi dụng.
Ý chí và thực lực liên quan đến nhau, nhưng cũng không phải là tỷ lệ thuận tuyệt đối.
Đừng nói ai khác, như nhóm người của Thiết huyết cứu quốc hội, Trần Già, Cơ Lăng Vân, Đại hoàng tử trước kia. . . Thực lực cũng rất bình thường.
Nhưng nếu bọn họ thật sự gặp phải loại chuyện này, Kẻ trộm lửa chắc chắn không thể nào gây ảnh hưởng đến bọn họ. Chỉ cần sản sinh ra tâm ma trong khi tu luyện, cùng lắm là nghiền nát thành bột.
Thiên Đế năm đó từng giết chết không ít Kẻ trộm lửa, cũng từng gặp không ít người không coi trọng Kẻ trộm lửa. Ở chư thiên vạn giới, thực lực của tộc Kẻ trộm lửa thật ra rất bình thường, gặp mạnh thì yếu, gặp yếu thì mạnh, là một trường phái có giới hạn trên rất thấp.
“Nếu đã xác định bệ hạ bị ảnh hưởng và cũng có liên quan đến chiến tranh vệ quốc. Nguỵ đại nhân, ngài nhất định phải ghi sự việc này vào sử sách.” Lục Nguyên Hạo nghiêm túc nói: “Ta phải dùng thời gian ngắn nhất để báo tin tức này cho những người nên biết. Nguỵ đại nhân, ngài cũng phải tăng tốc lên, nếu có thể lan truyền khắp thiên hạ trong thời gian ngắn nhất là tốt nhất. Tung những chứng cớ xác thật này ra, để cho người toàn thiên hạ đều đồng tình với quan điểm này là chúng ta có thể bức bệ hạ thoái vị.”
Lục Nguyên Hạo nói đến đây, ngữ khí có hơi run rẩy, dùng khẩu khí run sợ nhất nói ra những lời cứng nhất: “Bệ hạ đã bị tà ma khống chế, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay với chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể ngồi im chờ chết. Không phế truất bệ hạ, vậy thì chúng ta sẽ bị thay thế. Nhưng nếu toàn thể chúng ta cùng làm có thể sẽ thể dẫn đến một hồi kiêng kỵ của hoàng đế. Một khi bị hoàng đế kiêng kỵ, hoàng đế sẽ xử lý luôn một thể, trên sách đều viết như thế.”
Nói tới nói lui, Lục Nguyên Hạo liền muốn khóc: “Quả thật chúng ta khổ quá mà! Muốn sống bình bình thường thường mà cũng gặp phải nhiều trắc trở như thế. Không được, muốn sống sót thì vẫn phải nắm chắc vận mệnh của mình trong lòng bàn tay mới được! Đừng bao giờ để người ta có sức mạnh giết chết chúng ta. Nguỵ đại nhân, hiện tại ta ủng hộ chủ trương của ngài, hoàng qyuền nhất định phải bị bãi bỏ. Tuyệt đối không thể để người trong hoàng thất cao hơn người ta một bậc được. Nếu không được thì chúng ta nên tạo phản cứ tạo phản.
Ngụy Quân: ". . ."
Bạch Khuynh Tâm: ". . ."
Hai người cũng được xem như là thấy nhiều biết rộng, nhưng cũng bị một phen suy luận logic tỉ mỉ của Lục Nguyên Hạo làm cho sững sờ.
“Nguỵ đại nhân, Bạch đại nhân, hai người sao lại nhìn ta như thế? Lời ta nói có chỗ nào không đúng sao?” Lục Nguyên Hạo khiêm tốn thỉnh giáo.
Bạch Khuynh Tâm: “… Có căn có cứ, làm người tín phục.”
Nguỵ Quân: “… Tư duy rõ ràng, logic chặt chẽ, làm một mẻ khoẻ cả đời, sát phạt quyết đoán, không có bất kỳ vấn đề nào.”
Gương mặt Lục Nguyên Hạo hơi hơi đỏ: “Ta ưu tú như vậy sao?”
Bạch Khuynh Tâm cảm khái nói: "Ta sai rồi Lục đại nhân, phàm là đề cập đến vấn đề sinh tử, ngươi còn dũng cảm hơn người khác nhiều."
Bạch Khuynh Tâm bùi ngùi nói: “Không hổ là người đứng đầu thế hệ trẻ. Nguyên Hạo, ngày thường nhìn ngươi cứ sợ sệt, không được việc. Đúng là gặp phải việc lớn liên quan đến sinh tử còn phải nhìn ngươi, người khác cũng chẳng bằng ngươi.”
Dựa vào sự gan dạ và lực chấp hành được Lục Nguyên Hạo thể hiện vừa rồi, Nguỵ Quân cảm thấy Lục Khiêm cũng không có làm được như vậy.
Lục Khiêm làm việc còn phải suy xét chu toàn.
Lục Nguyên Hạo… liên quan đến vấn đề tính mạng của bản thân thì hắn quả thật là không kiêng kỵ gì.
Hơn nữa thực lực của Tiểu Bàn Tử thật sự còn rất mạnh.
Đây chính là vũ khí sát thương quy mô lớn.
Nguỵ Quân biết một chút cách thức mở khoá chính xác về Lục Nguyên Hạo.
Khi đánh trận, chỉ cần vứt Lục Nguyên Hạo vào trung tâm quân địch, hắn rất nghi ngờ một mình Lục Nguyên Hạo có thể đánh thắng trận chiến đó.
Có trời mới biết vì để sống sót, hắn có thể làm ra những chuyện gì.
Lục Nguyên Hạo được khen đến vô cùng ngại ngùng, khiêm tốn đáp: “Đâu có đâu có! Chắn chắn ta không thể xưng là người đứng đầu của thế hệ trẻ được đâu. Đừng nói ai khác, khẳng định ta không bì được với Nguỵ đại nhân ngài rồi.”
Nguỵ Quân xua xua tay, cũng khiêm tốn nói: “Đừng so với ta, so sánh ta với các ngươi là không cùng đẳng cấp, quá ức hiếp người rồi. Ta không có đối thủ, đổi thủ của ta chỉ có chính ta mà thôi.”
Lục Nguyên Hạo: “…”
Được rồi, Nguỵ đại nhân vẫn là Nguỵ đại nhân quen thuộc đó, vẫn làm màu như thế.
“Chuyện ngươi nói ta đã biết, ta sẽ nhanh chóng hoàn thành sử sách, tranh thủ viết xong trong hôm nay.”
Nguỵ Quân đã là Đại Nho, tốc độ viết chữ không phải tác giả có thể so được.
Hơn nữa mạch suy nghĩ của Nguỵ Quân đã rõ ràng, múa bút thoăn thoắt, làm một lúc nhiều việc cũng có thể. Chỉ cần hắn muốn, hiệu suất công việc sẽ cực kỳ cao. Hiện tại Nguỵ Quân đã hiểu rõ toàn bộ mọi chuyện, chỉ cần miệt mài viết nữa là được, đương nhiên tốc độ sẽ rất nhanh.
Lục Nguyên Hạo gật đầu, trên mặt tràn đầy hăng hái: “Vậy ta phải mau mau truyền ra tin tức bệ hạ bị hắc thủ sau màn khống chế, không thể để hắn ta nắm quyền lần nữa. Nghĩa phụ đã thủ tiêu không ít tôn thất và huân quý sau lưng bệ hạ, nếu như bệ hạ nắm quyền lần nữa, An toàn ty liền xong đời, nghĩa phụ cũng xong đời. Nghĩa phụ mà xong đời, vậy thì không còn ai có thể bảo vệ ta được nữa. Cho nên bệ hạ nhất định phải chết.”