Nguỵ đảng bắt đầu hành động (5)
Kiêu ngạo thì kiêu ngạo.
Khi nàng đối mặt với đôi mắt đó thì không hề có chút lực phản kháng nào và bị thương đến tận bây giờ. Nàng trong thời kỳ đỉnh cao cũng không phải là đối thủ, đừng nói là bây giờ vẫn còn mang thương tích trên mình.
Ma Quân biết rằng nàng tạm thời không đánh lại chủ mưu đứng sau màn nên dứt khoát không nghe không hỏi, bình phục thương thế rồi bàn tiếp.
Nếu như biết quá nhiều, ngoại trừ gia tăng áp lực thì cũng không có tác dụng gì.
Cho nên bây giờ ôm chặt lấy bắp đùi của con sen, hít nhiều một chút Hạo Nhiên Chính Khí.
Ma Quân suy nghĩ rất rõ ràng, cho nên lại cọ cọ trong lòng của Nguỵ Quân.
Nguỵ Quân bật cười, lại truyền một luồng Hạo Nhiên Chính Khí cho Ma Quân, sau đó nói với Bạch Khuynh Tâm và Lục Nguyên Hạo: “Ta cần sửa chữa sách sử một lát, có một số chỗ viết không đúng lắm. Các ngươi cứ làm trướclàm việc của mình đi, đúng lúc xem xem sau khi hoàng đế tỉnh lại có gây ra chuyện gì không.”
“Nghĩa phụ vào hoàng cung rồi.”
Lục Nguyên Hạo nhận được tin tức truyền đến của Lục tổng quản.
Bạch Khuynh Tâm lúc này cũng nói: “Thượng Quan thừa tướng cũng đi đến hoàng cung rồi. Nhưng tin tức bệ hạ tỉnh lại cũng chưa truyền ra ngoài, có lẽ chính bệ hạ đã phong toả tin tức này.”
“Tự phong tỏa tin tức?”
Nguỵ Quân nghe thế ánh mắt liền loé lên, biểu cảm dần dần cổ quái: “Còn có hành động này à? Vậy nếu như Thượng Quan thừa tướng và Lục ty trưởng có ý nghĩ khác, có khả năng Càn đế sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại.”
“Sẽ không đâu.” Lục Nguyên Hạo lắc đầu nói: “Ở trong hoàng cung, Hoàng đế là vô địch. Cho nên chúng ta không muốn bị hoàng đế giết chết thì biện pháp thay một vị hoàng đế khác cũng không ổn. So với tạo phản, độ khó của việc thay hoàng đế còn khó hơn nhiều.”
Nguỵ Quân nhướn mày, trầm ngâm suy nghĩ.
Điểm này quả thực ban nãy hắn đã xem nhẹ.
Ở trong hoàng cung, Càn đế là vô địch.
Nhưng chưa từng nói là vô địch tuyệt đối.
Đạo tổ từng được mệnh danh là vô địch tuyệt đối, cũng bị Thiên Đế dĩ hạ khắc thượng đánh bại.
Sau khi Thiên Đế phong ấn Đạo tổ đã trở thành đệ nhất vạn giới trong mắt của rất nhiều người. Nhưng Thiên Đế vẫn có thể cảm nhận được phía trước vẫn còn đường, còn có thể tiến lên tiếp.
Đạo vô bờ bến.
Vô địch vĩnh viễn là tương đối thôi.
Càn đế có ưu thế sân nhà, thật ra nếu muốn phá vỡ cũng không khó lắm.
Hiện tại Nguỵ Quân đã nghĩ ra biện pháp.
Hắn có thể nghĩ ra cách, Thượng Quan thừa tướng và Lục Khiêm nghĩ ra hẳn cũng không khó.
Nghĩ đến đây, khoé miệng Nguỵ Quân khẽ nhếch lên, nhàn nhạt nói: “Lục đại nhân, tam thời ngươi hãy chú ý đến nghĩa phụ ngươi, hỏi hỏi hành động của hắn thật cẩn thận. Ta tin hắn có thể mang đến kinh hỷ cho ngươi.”
Dù sao Lục Khiêm cũng muốn một chế độ quân chủ lập hiến.
Một hoàng đế vô địch, rất rõ ràng là chướng ngại vật của nền quân chủ lập hiến.
Thượng Quan thừa tướng có khả năng sẽ trở thành trở ngại, Nho gia cũng thế. Nhưng không có hoàng đế, quyền lực của tướng sẽ càng lớn, cho nên xác suất Thượng Quan thừa tướng ủng hộ những chủ trương của mình sẽ lớn hơn.
Còn Nho gia, rất khó để vượt qua được ba đầu sỏ trong Đại Càn. Cho nên Nho gia ủng hộ hoàng đế cũng không có tác dụng.
Còn Cơ soái… Nguỵ Quân dùng mông cũng biết thái độ của Cơ soái. Dù sao Cơ soái cũng chưa bao giờ tôn trọng Càn đế.
Mấy năm nay, triều đình Đại Càn im hơi lặng tiếng, Cơ soái cũng hợp tác với quốc sư, căn bản không để tâm đến Càn đế lắm.
Tâm phúc quân đội mà Càn đế tín nhiệm cũng là Trương Sam tướng quân, chưa bao giờ là Cơ soái.
Về phần hiện nay vì sao Càn đế đột nhiên lại tin tưởng Cơ soái, có lẽ là vì muốn đánh trận.
Cũng có thể là vì Càn đế đột nhiên bị hồ đồ.
Nguỵ Quân cũng không biết.
Cứ mặc hắn lăn qua lăn lại đi.
Từ lúc hắn phát hiện Càn đế vốn không dám giết chết hắn, hắn liền đã từ bỏ Càn đế rồi.
Gửi gắm hy vọng vào Càn đế còn không bằng gửi gắm hy vọng vào tri kỷ của mình.
Bạn học tri kỷ Tứ hoàng tử trông còn cấp lực hơn Càn đế, dám nghĩ dám làm, sát phạt quyết đoán. Kiếm yêu nói giết là giết, đây mới là người Nguỵ Quân tán thưởng.
Trong chớp nhoáng, trong đầu Nguỵ Quân đã loé qua vô số ý nghĩ, người ngoài dĩ nhiên không biết. Nhưng Lục Nguyên Hạo đã nghe lọt lời của Nguỵ Quân rồi.
Lục Nguyên Hạo nghĩ bản thân chắc chắn không thông minh bằng Nguỵ đại nhân, vả lại thông thường lời nói của Nguỵ đại nhân đều trở thành hiện thực. Cho nên nghe lời Nguỵ đại nhân sẽ không sai.
Nếu Nguỵ đại nhân đã nói nghĩa phụ hắn sẽ ra tay với Càn đế, vậy hắn liền tin tưởng nghĩa phụ có năng lực kiềm chế Càn đế.
Có điều việc này dẫu sao cũng liên quan đến cái mạng nhỏ của hắn.
Sáng kiến chủ quan của Lục Nguyên Hạo bắt đầu được điều động đến mức lớn nhất.
Một khắc này, phản ứng của Lục Nguyên Hạo thậm chí còn nhanh hơn Bạch Khuynh Tâm.
Lục Nguyên Hạo chủ động hỏi: “Nguỵ đại nhân, về việc bệ hạ bị độc thủ phía sau màn nửa khống chế, ngài có thể xác nhận không?”
“Đương nhiên.” Nguỵ Quân gật đầu đáp.
Nguỵ Quân đã hồi phục ký ức liên quan đến tộc Kẻ trộm lửa. Thực ra trước khi ý chí Thiên đạo bị huỷ diệt, năng lực của Kẻ trộm lửa rất có hạn.
Những người hơi mạnh một chút, chẳng hạn như Cơ soái, Cổ Nguyệt, kể cả Ma Quân, chắc chắn sẽ không bị ảnh hưởng bởi Kẻ trộm lửa.
Trừ khi Kẻ trộm lửa ra tay khi bọn họ vẫn còn chưa lớn mạnh.
Nhưng thực lực của bản thân Càn đế cũng chỉ như thế.
Hắn đã trúng chiêu của Kẻ trộm lửa, sự thật rất bình thường.
Những năm này, Càn đế nhật ký cường quốc, địa đồ khai cương.
Nhẫn nhục chịu khổ nhưng lại không nhìn thấy thành quả gì, rõ ràng cũng rất bất thường.
Tốt xấu gì cũng là một hoàng đế.
Phàm là Càn đế có tâm một chút thì cũng có thể có chút thành quả.