Nguỵ đảng bắt đầu hành động (4)
Có điều Người quan sát và hắn không phải là người đi cùng một con đường, hắn cũng không thể yêu cầu quá nhiều.
Tội Ngạo ngồi im trầm tư, nói: “Tận mắt nhìn thấy biểu hiện của Càn đế, ta càng thêm đánh giá cao hắn. Mặc dù dưới sự khống chế của ta, xung quanh Đại Càn rất nhanh sẽ toàn là kẻ địch. Nhưng với sự lãnh đạo của Càn đế anh minh thần võ, khả năng Càn quốc đột phá vòng vây thành công vẫn rất lớn. Ta phải coi Càn đế như quân xanh, chuẩn bị kỹ càng hơn mới được.”
Lam Tình: “…”
Nàng có thể nói gì nữa?
Nàng chỉ có thể nói: “Đạo hữu nhìn xa trông rộng.”
Nếu như Càn đế biết ngươi xem trọng hắn như thế, phỏng chừng sẽ khóc vì sung sướng.
Cùng lúc đó.
Bát Giới bên này chắc chắn rất bi thảm.
Khụ khụ, là phía bên Nguỵ Quân. Đại hoàng tử thông báo tin tức Càn đế đã tỉnh cho Nguỵ Quân ở trên Nhất Hiệt Thư. Tin tức này khiến cho Nguỵ Quân, Bạch Khuynh Tâm và Lục Nguyên Hạo đều có chút không kịp phòng bị.
Nếu như vào lúc khác, Càn đế tỉnh thì cứ tỉnh, không có gì to tát.
Nhưng đúng lúc này, Nguỵ Quân vừa mới xác nhận trên người Càn đế có vấn đề, kết quả Càn đế đột nhiên tỉnh lại.
Chuyện này có hơi bất thường.
Ba người cũng không thể xác định Càn đế có còn là Càn đế ban đầu hay không.
Lục Nguyên Hạo lập tức liền hoảng loạn.
“Làm sao đây? Nguỵ đại nhân, Bạch đại nhân, chúng ta tạo phản sao?”
Nguỵ Quân và Bạch Khuynh Tâm mặt đầy gân đen.
Mạch não của Tiểu Bàn Tử vẫn luôn làm người ta kinh ngạc như thế.
“Tạo phản để làm gì? Hao người tốn của?” Nguỵ Quân trào phúng.
Lục Nguyên Hạo nóng ruột nói: “Nhưng rất có thể hoàng đế sẽ hại chúng ta. Nếu như không tạo phản, chẳng lẽ mặc cho hắn xâu xé?”
“Đừng nôn nóng! Chút chuyện cỏn con mà xem ngươi bị doạ sợ kìa!”
Nguỵ Quân lắc đầu bất đắc dĩ, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại: “Cùng lắm là đổi một hoàng đế khác là được, tự nhiên đi tạo phản làm gì? Không thể giải quyết vấn đề một cách hoà bình được sao?”
Lục Nguyên Hạo: “…”
Được lắm.
Đổi hoàng đế và tạo phản có gì khác nhau à?
Việc đổi một hoàng đế khác được nói ra từ miệng ngươi sao lại thoải mái như việc ăn cơm uống nước vậy?
Lục Nguyên Hạo có chút không kịp phản ứng.
Chẳng qua đổi một hoàng đế khác và tạo phản vẫn có sự khác biệt.
Bạch Khuynh Tâm không coi lời của hai người kia là thật, nàng nhíu mày nói: “Nhiệm vụ cấp bách bây giờ vẫn là nên xác nhận thân thể của bệ hạ như thế nào, xác nhận xem rốt cuộc hắn có còn là bệ hạ nữa hay không. Ngộ nhỡ bệ hạ thật sự bị chủ mưu đứng sau màn khống chế, vậy thì thực sự cần phải thay đổi rồi.”
Trước kia ấn tượng của nàng về Càn đế cũng không tệ lắm.
Nhưng Càn đế lại bị chủ mưu sau màn chống chế, vậy nàng nhất định cũng sẽ không nương tay.
Ma Quân đang theo dõi chủ đề cuộc thảo luận của Nguỵ Quân, Bạch Khuynh Tâm và Lục Nguyên Hạo, không phải là muốn đổi hoàng đế thì là tạo phản, quả là hết nói nổi.
Không có một ai bình thường hết.
May mà Ma Quân cũng không quan tâm đến Càn đế lắm.
Xoay tròn, nhảy lên, ta từ từ nhắm hai mắt.
Ma Quân nhảy lên một cái đã lọt vào lòng Nguỵ Quân, thuần thục tìm một tư thế thoải mái rồi truyền âm hỏi: “Nguỵ Quân, đôi mắt làm tổn thương ta ở thượng giới chính là kẻ khống chế Càn đế đúng không?”
Nguỵ Quân bỗng nhiên kinh hãi, ánh mắt lập tức đông cứng lại.
“Không đúng.”
“Sai rồi.”
“Làm sai rồi.”
Lục Nguyên Hạo và Bạch Khuynh Tâm đều nhìn sang Nguỵ Quân.
Làm sai cái gì?
“Nguỵ đại nhân, bên chỗ bệ hạ có sai sót sao?” Lục Nguyên Hạo hỏi.
Nét mặt Nguỵ Quân nghiêm trọng, lắc đầu nói: “Bên chỗ Càn đế không có sai sót, tận mắt Khuynh Tâm từng nhìn thấy hắn có vấn đề. Ta tin tưởng vào phán đoán của Khuynh Tâm, cũng tin vào phán đoán của thiên đạo.”
Thứ có vấn đề chính là thương thế của Ma Quân.
Nguỵ Quân mở ra thiên nhãn xem xét thương thế của Ma Quân lại lần nữa. Sau đó càng thêm khẳng định với nhận định của mình.
Thương thế của Ma Quân có vấn đề.
“Một tên Kẻ trộm lửa tầm thường không thể gieo xuống một lời nguyền bất thiện kiểu này.”
“Thiên đạo cũng bị gạt rồi.”
“Tý nữa là đánh lạc hướng được ta.”
Nguỵ Quân tự mình lẩm bẩm, Lục Nguyên Hạo căn bản nghe không hiểu.
Bạch Khuynh Tâm cũng chỉ nghe hiểu được một nửa.
Nàng không hiểu hỏi: “Thiên đạo cũng có thể bị qua mắt sao?”
“Đương nhiên! Thiên đạo cũng không phải mạnh nhất.”
Nếu như thật đúng là lão sư, vậy thì thiên đạo bị lừa cũng quá bình thường.
Từ trong miêu tả của thiên đạo, Nguỵ Quân đã đoán ra được thân phận của Kẻ trộm lửa.
Những ký ức liên quan đến Kẻ trộm lửa cũng đã khôi phục.
Càn đế bị khống chế có vẻ như là bút tích của Kẻ trộm lửa, hạt giống thôn tính dường như cũng là bút tích của Kẻ trộm lửa.
Nhưng Ma Quân bị trọng thương hình như không phải là do Kẻ trộm lửa rồi.
Hơn nữa trước khi ý chí thiên đạo bị tiêu diệt, Kẻ trộm lửa không thể đích thân xuất hiện ở thế giới này.
Vậy Kẻ trộm lửa dựa vào cái gì mà có thể làm Ma Quân trọng thương?
Hơn nữa, Ma Quân hạ phàm thì hạ phàm, vì sao Đao Thần nhất định phải giết chết Ma Quân bằng mọi giá?
Có thể nào là vì trên người Ma Quân có manh mối gì có thể làm cho mình phát hiện ra không?
Nguỵ Quân không thể xác định.
Nhưng ánh mắt hắn nhìn Ma Quân đã không còn giống trước kia.
“Mèo nhỏ, ngươi quả đúng là phúc tinh của ta.”
Nguỵ Quân không sợ mắc sai lầm.
Ngay cả chết hắn cũng không sợ.
Nhưng nếu như Nguỵ Quân làm sai, sử sách có thể sẽ viết sai, kế đó liền ảnh hưởng đến nhận định của rất nhiều người.
Đây không phải là chuyện Nguỵ Quân muốn nhìn thấy.
Đối với lời của Nguỵ Quân, Ma Quân giống như Lục Nguyên Hạo, toàn bộ quá trình giống như là nghe thiên thư.
Đạo tổ, Kẻ trộm lửa…đều chạm vào điểm mù tri thức của nàng.
Nàng chỉ biết hình như Nguỵ Quân đã nghĩ ra điều gì đó từ trên thương thế của mình.
Nhưng nàng cũng không hỏi nhiều.