Càn đế: Trung thần ở đâu? (6)
Đỗ Uy cắn chặt răng, đi qua bên cạnh, dùng một loại phương thức mà Tứ hoàng tử tạm thời không thể hiểu được để liên hệ với Nữ thần Trí Tuệ.
Một lát sau, Đỗ Uy nghe thấy phía bên Nữ thần Trí Tuệ cũng truyền âm thanh hoảng loạn.
"Ngươi trước đợi một chút."
Nữ thần Trí Tuệ gạt Đỗ Uy sang một bên, trực tiếp đi tìm Thần Vương số 1 và báo cho đối phương biết chuyện này.
"Thần vương, ngươi có biết đây là chuyện gì không?"
Sắc mặt của Thần Vương số 1 nghiêm trọng: "Ta không rõ lắm."
Trong lòng Nữ thần Trí Tuệ chìm xuống.
Ngay cả Thần Vương số 1 cũng không rõ.
Nước ở nơi này sâu như vậy sao?
"Thần vương, ngươi có cho rằng nội dung Ngụy Quân viết đều là thật không?"
"Không giả được, so với mình, ta càng tin tưởng phán đoán của Ngụy Quân." Thần Vương số 1 chắc chắc nói.
Thật ra Nữ thần Trí Tuệ cũng càng thiên về chuyện này là thật.
Bởi vì Ngụy Quân không có lý do bịa ra một cường địch để hù dọa người mình cả.
Điều này hoàn toàn là tăng sĩ khí cho kẻ địch, dập tắt uy phong của mình.
Nhưng cũng không hoàn toàn là tăng sĩ khí cho kẻ địch.
Ngụy Quân phơi bày ra chuyện này, vậy Tây đại lục và Liên minh người tu chân cũng sẽ tăng cường phòng bị với bản thân.
Nhưng nếu như hắc thủ sau màn thật sự mạnh mẽ đến bước này, nhắm chừng phòng bị cũng không có tác dụng gì.
Nữ thần Trí Tuệ nhìn về phía Thần Vương số 1, cảnh giác nói: "Thần vương, có phải trong vô tình chúng ta đã làm một quân cờ hay không?"
Trong mắt Thần Vương số 1 cũng không hiểu.
"Vậy ta đổi cách hỏi khác. Thần vương, hắc thủ khống chế Càn đế có phải là kẻ địch của chúng ta không?" Nữ thần Trí Tuệ hỏi.
Thần Vương số 1 lập tức nói: "Tuyệt đối là kẻ địch, chúng ta đã tốn một cái giá khổng lồ, muốn giết chết Càn đế. Mà hắc thủ đứng sau màn này lại trực tiếp cho Càn đế hồi tỉnh lại, còn bảo vệ tính mạng của hắn. Đây chính là gây khó dễ cho chúng ta."
Phán đoán của Thần Vương số 1 có lý có cứ, logic rõ ràng, Nữ thần Trí Tuệ nghe vậy cũng gật đầu.
Nàng muốn thủ hạ lưu tình với Ngụy Quân, nhưng mà đối với Càn đế lại không hề nương tay một chút nào.
Cho nên Càn đế đột nhiên còn sống tỉnh lại đã tạo thành chấn động cực lớn cho Nữ thần Trí Tuệ.
Nàng thực sự cho rằng Càn đế đã chết rồi.
Cục diện hiện tại, Nữ thần Trí Tuệ dĩ nhiên nghĩ rằng đối phương đang phá hư kế hoạch của bọn họ.
Một khi đã như vậy. . .
"Thần vương, chúng ta cần phản kích không?"
"Đương nhiên phải phản kích, không thể rơi vào cạm bẫy của đối phương, trở thành quân cờ của đối phương được. Chúng ta còn có kế hoạch của chúng ta, có việc cần chúng ta làm." Thần Vương số 1 quyết đoán nói: "Bất luận đối phương có ý đồ gì với chúng ta, nếu đối phương lựa chọn bảo hộ Càn đế, phá hư kế hoạch của chúng ta, vậy chính là địch không phải bạn. Nếu đã như thế, chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết. Đối phương lựa chọn để cho Càn đế thức tỉnh, rõ ràng đã bố trí đặc thù ở trên người Càn đế. Trí Tuệ, nói cho Đỗ Uy, bảo hắn động thủ với Càn đế. Càn đế là người chúng ta phải giết, ai cũng không bảo vệ nổi hắn."
"Rõ."
Nữ thần Trí Tuệ lập tức truyền lại ý chỉ của Thần Vương số 1 cho Đỗ Uy: Càn đế phải chết!
Vốn dĩ giết chết Càn đế là kế hoạch của bọn họ.
Bọn họ làm như vậy cũng chỉ là kéo kế hoạch trở lại quỹ đạo một lần nữa.
Nhận được phân phó của Nữ thần Trí Tuệ, tinh thần của Đỗ Uy chợt rét lạnh.
Cuối cùng hắn đã có phương hướng làm việc.
Hiện tại cục diện phức tạp, điều hắn lo lắng nhất chính là ngộ nhỡ mình đi nhầm một bước làm ảnh hưởng đến kế hoạch của thần minh, vậy hắn nhất định phải chết.
Đã có ý chỉ của thần minh, hắn không cần đeo xiềng để khiêu vũ nữa, có thể buông thả ra chân phát huy tài hoa của mình.
"Điện hạ, ta đã nhận được ý chỉ của thần minh."
Tứ hoàng tử không hỏi Đỗ Uy ý chỉ của thần minh là gì, mà là tò mò hỏi: "Lão Đỗ, ngươi dùng cái gì để liên hệ với thần minh bên chỗ các ngươi vậy? Loại đồ tốt này có thể cho ta một cái không? Bất cứ khi nào ta có vấn đề, ta cũng muốn xin thần minh trợ giúp."
Đỗ Uy cười khổ nói: "Điện hạ nói đùa, ngài cho là vượt biển truyền tin tức rất thuận lợi sao?"
Tứ hoàng tử nói như lẽ đương nhiên: "Ta biết không thuận lợi, cho nên chắc chắn thứ trên tay ngươi là bảo bối nên ta mới muốn đó. Nếu như là rác rưởi, bản cung còn không hiếm lạ đâu."
Đỗ Uy: ". . ."
Gặp phải một minh hữu như vậy, hắn là thật sự bế tắc.
"Điện hạ, ngài muốn cũng không có. Ta và thần của ta dùng thần lực để liên lạc. Vốn dĩ là thần minh để cho ta dùng để bảo mệnh, hiện tại tất cả đều dùng hết mất rồi."
Đỗ Uy nói tới đây, giọng điệu vô cùng đau lòng.
Tứ hoàng tử ngờ vực nhìn Đỗ Uy, hoài nghi nói: "Thật sự dùng hết sạch rồi sao? Không còn lại tý gì? Lão Đỗ, chúng ta chính là người một nhà, có thứ tốt muốn học cách chia sẻ, của ngươi chính là của ta, của ta vẫn là của ta."
Đỗ Uy muốn đánh người.
Thật sự cho rằng ông đây không biết tức giận sao?
Nhưng Đỗ Uy lập tức nghĩ tới lời dặn dò của Nữ thần Trí Tuệ.
Được rồi, ông đây thật sự không tức giận.
Dựa vào thân phận hiện tại của hắn ở kinh thành thì vẫn có tư cách gặp Càn đế, nhưng chắc chắn không có năng lực sát hại được Càn đế.
Nữ thần Trí Tuệ động miệng một cái là được, nhưng ngay cả Nữ thần Trí Tuệ cũng không có khả năng giết chết Càn đế triệt để. Một đại thần ngoại giao như hắn có thể phát huy được tác dụng gì?
Huống chi Càn đế ở trong hoàng cung vẫn là vô địch.
Đỗ Uy biết mình chắc chắn là không có biện pháp.
Cho nên vẫn muốn ký thác hy vọng lên Tứ hoàng tử.