Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 878 - Chương 878. Càn Đế: Trung Thần Ở Đâu? (7)

Chương 878. Càn đế: Trung thần ở đâu? (7) Chương 878. Càn đế: Trung thần ở đâu? (7)

Càn đế: Trung thần ở đâu? (7)

Trong những người ở kinh thành, cũng chỉ có Tứ hoàng tử có cơ hội giết chết Càn đế.

Và có nhu cầu giết chết Càn đế.

Nghĩ đến đây, trong mắt Đỗ Uy chợt hiện lên tinh quang, nói với Tứ hoàng tử: "Điện hạ, ngài đại nạn lâm đầu rồi ngài có biết không? Nếu bệ hạ biết những hành động của ngài sau khi hắn hôn mê, hắn nhất định sẽ phế bỏ ngài, thậm chí giết chết ngài."

"Lão Đỗ, lời này của ngươi nghe giật gân quá." Tứ hoàng tử lưu manh nói: "Chuyện nào có phức tạp như ngươi nói, cùng lắm thì bản cung báo cáo ngươi ra, dùng mạng của ngươi đổi mạng của ta. Dù sao ta cũng là con của phụ hoàng, khẳng định phụ hoàng cũng không muốn giết ta, nhưng mà lão Đỗ ngươi chắc chắn thảm rồi."

Đỗ Uy: ". . ."

"Lão Đỗ, hai ta cũng đã quen thuộc như vậy, cũng đừng có khuôn sáo cũ rích nữa, thành thật chút đi. Nghe ý lời này của ngươi là muốn để cho ta gây bất lợi với phụ hoàng của ta?" Tứ hoàng tử hỏi thẳng.

Đỗ Uy không phủ nhận.

Sớm muộn gì cũng phải nói.

Hơn nữa hắn và Tứ hoàng tử cũng đã tiếp xúc một vài ngày, không hề phát hiện một chút dấu hiệu Tứ hoàng tử và Càn đế phụ tử tình thâm.

Hơn nữa hoàng thất thì tình thân ở đâu chứ?

Cho nên Đỗ Uy cũng không ngại để cho Tứ hoàng tử biết ý tưởng của hắn.

"Điện hạ, Tây đại lục chúng ta muốn phù trợ ngài chứ không phải phụ hoàng của ngài. Chỉ cần hắn còn sống một ngày thì ngài liền không thể thượng vị. Điều này Tây đại lục chúng ta không cho phép." Đỗ Uy nói.

"Cho nên ngươi muốn ta làm cái gì?" Tứ hoàng tử hỏi.

Đỗ Uy chần chờ một chút, vẫn là ăn ngay nói thật: "Điện hạ, phụ hoàng ngài ở kinh thành được bảo hộ quá chặt chẽ đặc biệt là trong hoàng cung, ta không thể nào xuống tay. Nhưng mà ngài có thể, ngài là nhi tử thân sinh của phụ hoàng, là hoàng tử giám quốc mọi người đều biết. Ngài xuống tay với hắn, thủ tiêu hắn, Đại Càn chính là của ngài."

Tứ hoàng tử nghe thấy Đỗ Uy nói như vậy, lập tức nổi giận đùng đùng ngay tại chỗ, sắc mặt đỏ bừng, đập bàn hét lớn: "Đỗ Uy, ngươi là đồ chó có mẹ sinh không cha dạy, ngươi bảo lão tử đi giết chết phụ thân của mình? Ngươi còn là con người sao? Đỗ Uy, ngươi còn có trái tim hay không? Ngươi coi bản cung trở thành loại người gì? Ngươi cho là ta cũng cầm thú như ngươi sao?"

Tứ hoàng tử hiếu thảo có một không hai.

Đỗ Uy nhìn thấy Tứ hoàng tử đột nhiên phát tác cũng hơi sửng sốt, cảm thấy việc mình làm dường như có hơi quá đáng.

Dù sao Tứ hoàng tử cũng vẫn là một người trẻ tuổi còn chưa dứt sữa.

Cho dù ở trong hoàng thất, loại chuyện như con giết cha chẳng lạ lùng gì, nhưng độ tuổi này của Tứ hoàng tử trong nhất thời không chấp nhận nổi cũng là dĩ nhiên.

Mình nghĩ về Tứ hoàng tử quá thành thục rồi.

Nghĩ đến đây, Đỗ Uy bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói với Tứ hoàng tử: "Điện hạ, ta rất xin. . ."

"Phải thêm tiền."

Đỗ Uy: ". . ."

Một chữ "lỗi" còn kẹt trong miệng Đỗ Uy chưa nói ra.

Tứ hoàng tử lặp lại một lần nữa: "Phụ hoàng chính là thân sinh phụ thân sinh ta nuôi ta, không có ông ấy vốn không có ta. Xuống tay với ông ấy thì ta không qua được cửa ải lương tâm của mình. Cho nên, thêm tiền."

Đỗ Uy nâng tay lên cho mình một cái tát.

Ta sai rồi.

Ta không nên đánh giá cao nhân tính của thằng nhãi này.

Người trẻ tuổi không coi trọng võ đức, ngay cả phụ thân của mình cũng giết, hơn nữa trong mắt toàn là tiền.

Đây đúng là bỉ ổi.

Nhưng cũng may Tứ hoàng tử cũng không phải thanh niên của Tây đại lục, mà là hoàng tử của Đại Càn. Cho nên loại người bại hoại này càng nhiều, đối với Tây đại lục mà nói lại càng tốt.

"Nói đi, người cần bao nhiêu tiền?" Đỗ Uy tức giận hỏi.

Giết chết Càn đế để lập lại trật tự toàn bộ, trở lại quy đạo bình thường, dựa theo lời dặn của thần minh làm việc, đánh bại âm mưu của hắc thủ sau màn.

Đây là kế hoạch và ý tưởng của Đỗ Uy. Xuất phát góc độc của hắn thì không hề có chút tật xấu nào.

Cho nên vấn đề này nếu có thể dùng tiền để giải quyết, vậy bất luận là hắn hay là thần minh của Tây đại lục đều sẽ hài lòng.

Có thể dùng tiền tài giải quyết vấn đề, đối với Tây đại lục mà nói thì không thành vấn đề.

Tứ hoàng tử ngửi được mùi vị của tài đại khí thô.

Cho nên hắn không có ra giá mà nói thẳng: "Lão Đỗ, ngươi bảo ta xuống tay với phụ hoàng, đây chính là việc giày xéo lên lương tâm của ta. Ngươi cảm thấy lương tâm của ta giá trị bao nhiêu tiền? Nhìn mà đưa là được, ta tin ngươi sẽ không để cho ta thất vọng."

Đỗ Uy rất muốn nói ta cảm thấy lương tâm của ngươi không đáng một đồng.

Nhưng hắn không dám.

Dù sao thằng nhãi Tứ hoàng tử này dầu muối không ăn. Ngoài miệng nói hắn nhìn đó mà đưa, hễ mà hắn đưa thiếu liền trở mặt trong vài phút.

Đỗ Uy rất hiểu cái tính chó má của Tứ hoàng tử.

"Điện hạ, ngài muốn thần lực đúng không?"

Tứ hoàng tử cười khà khà: "Thần lực hay không thật ra cũng không sao cả. Ta muốn thể nghiệm cảm giác làm thần một chút."

" Thần lực của ta do thần minh ban cho cũng chẳng được bao nhiêu. Điện hạ, nếu ngài có thể giết chết Càn đế, hoặc là làm cho Càn đế ngủ say lần nữa, ta sẽ giao tất cả thần lực còn lại cho ngài."

Tứ hoàng tử nhíu mày nói: "Lão Đỗ, cái này thì không đủ thành ý rồi. Lời hứa nơi chót lưỡi đầu môi đó, coi ta là đồ ngu sao?"

"Vậy thì chia cho ngài một nửa thần lực trước."

Đỗ Uy cũng biết loại người tham lam thành tính như Tứ hoàng tử chắc chắn sẽ không chấp nhận đề nghị của hắn.

Nhưng hắn cũng phải nói như vậy.

Nếu không lòng tham của Tứ hoàng tử sẽ càng lúc càng lớn.

Ngay khi hai người đạt thành giao dịch mờ ám, Thượng Quan thừa tướng đã đến thăm.

Bình Luận (0)
Comment