Nguỵ đảng: Thần xin bệ hạ giả chết (1)
Mà câu hỏi đầu tiên của Thượng Quan thừa tướng đã làm cho Tứ hoàng tử và Đỗ Uy hưng phấn.
"Điện hạ, sau khi bệ hạ tỉnh dậy, đại quyền giám quốc của ngài sắp sửa bị lấy về rồi. Ngài cam tâm sao?"
Tứ hoàng tử trừng mắt nhìn, khiêm tốn thỉnh giáo nói: "Nếu ta không cam lòng, Thượng Quan thừa tướng có gì có thể chỉ bảo ta sao?"
Thượng Quan thừa tướng nở nụ cười: "Lần trước Điện hạ tặng ta một giọt nước suối Bất Lão có giá trị liên thành, hiệu quả rõ rệt. Phần ân tình này ta ghi nhớ ở trong lòng, cho nên hôm nay cố ý đến để trả lại phần nhân tình này cho điện hạ."
"Thượng Quan thừa tướng khách sao rồi."
"Điện hạ, sau này theo ta tiến cung, cùng ta cùng tiến cùng lùi, ngài vẫn là Thái tử giám quốc của Đại Càn, có vấn đề gì không?" Thượng Quan Thừa tướng hỏi.
Tứ hoàng tử sửng sốt, sau đó lập tức nói: "Không thành vấn đề, một chút vấn đề cũng không có."
"Vậy thì theo ta vào cung đi, bệ hạ hẳn là đã chờ muốn sốt ruột rồi." Thượng Quan Thừa tướng mỉm cười nói.
Lúc này Càn đế quả thật chờ có chút sốt ruột.
Bởi vì Càn đế cũng thấy được sách sử của Ngụy Quân.
Thời điểm Ngụy Quân cập nhật sách sử sẽ hấp dẫn ánh mắt của toàn thiên hạ. Chuyện này không thể lấp liếm được.
Cho nên sau khi Càn đế xem xong nội dung liên quan đến mình trên sách sử do Ngụy Quân viết, quả thực là tức sùi bọt mép.
Chờ Thượng Quan thừa tướng và Lục Khiêm đều đến cả, Càn đế phẫn nộ vỗ bàn ở ngay trước mặt hai vị tâm phúc của Đế đảng.
"Hắn muốn làm gì? Ngụy Quân hắn muốn làm cái gì? Hắn cũng dám bôi nhọ danh dự của trẫm? Quả thực là chuyện cười trong thiên hạ.
"Cái gì vực ngoại tà ma? Hắc thủ sau màn? Lời nói vô căn cứ.
"Hai vị ái khanh, trẫm hiện tại hoài nghi Ngụy Quân đã bị vực ngoại tà ma khống chế, cứ nói xằng nói bậy, làm ra đủ loại không thể tưởng tượng được.
"Các loại hành vi này tuyệt đối không thể nhân nhượng. Điều tra nghiêm ngặt, nhất định phải điều tra nghiêm ngặt. Chuyện này căn do đích thân Lục Khiêm ngươi giám sát.
"Mặt khác, trẫm vì an nguy của Đại Càn chịu nhục nhiều năm như vậy, không ngờ rằng lại suy sút đến nỗi bị người ta phỉ nhổ bêu danh. Cái này không phải là sự thật, trẫm không thể lấy phương thức này kết liễu cuộc đời của mình.
"Hai vị ái khanh, các ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai trẫm phải thượng triều chính thức, để cho văn võ bá quan đều nhìn xem cái gì mới là Đại Càn chính thống. Trong khoảng thời gian này trẫm hôn mê, các ngươi đều làm tốt lắm, đã đuổi toàn bộ Ngụy đảng ra khỏi triều đình, lòng trẫm rất an ủi.
"Đợi sau buổi thượng triều ngày mai, trẫm sẽ luận công ban thưởng. Lần này trẫm tỉnh lại thật đúng lúc."
Lúc này Thượng Quan thừa tướng đột nhiên mở miệng: "Bệ hạ, ngài vẫn chưa tỉnh."
Lục Khiêm gật đầu nói: "Thượng Quan thừa tướng nói đúng lắm. Bệ hạ, thói quen mộng du này của ngài là phải chú ý một chút, phải sửa. Hiện tại ngài vẫn nên trở về nơi mà ngài nên về."
Càn đế: "? ? ?"
Trong nháy mắt, Càn đế cũng có hơi hoảng hốt.
Không lẽ trẫm đang mộng du thật sao?
Nhưng rất nhanh Càn đế đã phản ứng trở lại, giận tím mặt: "Các ngươi đang nói gì đó? Chẳng lẽ các ngươi cũng tin vào loại lời nói vô căn cứ của Ngụy Quân sao?"
Thượng Quan thừa tướng bình tĩnh mở miệng: "Bệ hạ, ngài còn nói nói mớ."
Càn đế nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Thượng Quan thừa tướng, trong lòng rồi đột ngột dâng lên một trận rùng mình .
Mất kiểm soát rồi.
Nhưng hắn còn không biết nguyên nhân.
Hắn tận lực làm cho tâm tình của mình bình tĩnh một, chút, nói với Thượng Quan thừa tướng: "Ái khanh, có lẽ giữa chúng ta đã có hiểu lầm, có thể ngươi bị người ta che mắt rồi."
Thế cục trước mắt không rõ, nên nhịn thì nhịn.
Ở phương diện này, Càn đế đã có được kinh nghiệm phong phú.
Không phải là nhận thua trước sao?
Nói về nhận thua, Càn đế cũng không phải nhằm vào ai.
Đối xử bình đẳng, nên nhịn thì nhịn, một chút cũng không do dự.
Càn đế nghĩ rằng, đại trượng phu co được dãn được, nên có dáng vẻ như thế.
Sau đó đại trượng phu này bị Thượng Quan Thừa tướng hắt một chậu nước lạnh xuống đầu: "Bệ hạ, ngài cảm thấy dựa vào chỉ số thông minh của hai người chúng ta thì ai có khả năng là bị che mắt hơn?"
Càn đế: ". . ."
Hắn cảm thấy đã chịu một sự sỉ nhục to lớn.
Sắc mặt Càn đế xấu hổ đỏ bừng lên nói: "Thượng Quan Vân, ngươi không phải chỉ là thi đậu Bảng nhãn khoa cử sao? Vênh váo cái gì? Ngụy Quân còn là Trạng Nguyên đó."
Thượng Quan Thừa tướng nở nụ cười: "Bệ hạ, Ngụy Quân là Trạng Nguyên, thì có quan hệ gì với ngài? Thần không bằng Ngụy Quân, còn không bằng ngài sao?"
"Càn rỡ!"
"Thần quả thật càn rỡ, nhưng chuyện này dù sao cũng là ở trong mộng, càn rỡ một chút cũng có sao." Thượng Quan Thừa tướng thản nhiên nói: "Hơn nữa, nếu là đối mặt với bệ hạ, thần đương nhiên hết sức lo sợ. Nhưng nếu là đối mặt với tà ma vực ngoại, thần liền muốn thẳng sống lưng, miễn cho bị tà ma vực ngoại xem thường chúng ta."
"Trẫm không phải tà ma vực ngoại." Càn đế tức giận nói, sau đó ánh mắt chợt lóe hắn, đột nhiên nhớ đến một sự kiện tình, trào phúng nói: "Trẫm nhớ ra rồi. Thượng Quan Vân, có phải ngươi đang ghen ghét trẫm không cho ngươi thuốc kéo dài tuổi thọ, cho nên ngươi mới cố ý nhân cơ hội trả đũa trẫm hay không? Trẫm đã biết ngươi có ý phản nghịch, cố ý lấy lòng trẫm, thực ra lòng ôm ý đồ bất chính."
Thượng Quan thừa tướng thiếu chút nữa không nhịn cười ra tiếng.
Nhưng hắn là đại lão đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nói không cười sẽ không cười.
Nhưng vẻ mặt hắn như cười như không, vẫn khiến cho Càn đế cảm nhận được trào phúng to lớn.
Thượng Quan Thừa tướng nói: "Bệ hạ ngài sớm đã sớm biết lòng ta ôm ý đồ bất chính, cho nên cố ý không cho ta thuốc kéo dài tuổi thọ? Bệ hạ, vẫn đừng nên dát vàng lên mặt mình. Rõ ràng là ngài đang nghĩ chắc chắn có thể tỉnh lại, nghĩ chờ cái ngày ta dầu cạn đèn tắt mới đưa thuốc kéo dài tuổi thọ cho ta. Dù sao dệt hoa trên gấm không bằng đưa than ngày tuyết rơi. Dựa vào trình độ của bệ hạ, thuật đế vương cũng học đến trình độ này là cùng thôi."