Nguỵ đảng: Thần xin bệ hạ giả chết (4)
Ngụy Quân mắt sáng ngời, tiến lên một bước, giọng điệu có chút vội vàng: "Vậy ngươi nhanh động thủ đi, không giết ta ngươi không phải là nam nhân, ta khinh thường ngươi cả đời."
Càn đế: ". . ."
Nào có lý đó.
Thật sự cho rằng trẫm không dám sao?
Trẫm. . .
Càn đế nhìn Thượng Quan Thừa tướng và Lục Khiêm lặng lẽ không lên tiếng, lửa giận lại bị lý trí đè ép trở về.
Hắn phát hiện, hắn vẫn thật sự không dám giết Ngụy Quân.
Hơn nữa Ngụy Quân xuất hiện ở trong này, khó nói sau lưng không có người ủng hộ.
Ai biết sau lưng Ngụy Quân là Thượng Quan thừa tướng hay là Lục Khiêm?
Trước khi Càn đế không rõ chân tướng, hắn không muốn hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng Càn đế vẫn cười lạnh nói: "Xem ra các ngươi đã chắc chắn là trẫm rồi. Nhưng các ngươi không phải đã quên rằng hoàng cung là hoàng cung của trẫm sao? Các ngươi ở trong hoàng cung hỗn xược với trẫm quả thực là tìm chết."
Thượng Quan thừa tướng chậm rãi mở miệng: "Không có ai hỗn xược với bệ hạ hết, chúng ta chỉ là không muốn cúi đầu với vực ngoại tà ma. Bệ hạ, nếu ngài thật sự còn có linh trí thì nên đồng quy vu tận với vực ngoại tà ma."
Càn đế giận dữ phản cười: "Ngươi là đang khuyên trẫm tự sát?"
"Cũng có thể là tiếp tục ngủ say." Thượng Quan Thừa tướng hảo tâm nói: "Dù sao thân thể này vẫn là thân thể của bệ hạ, chúng ta chỉ cần bảo đảm khối thân thể này không tác oai tác quái là được."
"Thượng Quan Vân, trẫm thấy ngươi đúng là ăn gan hùm mật gấu. Ở hoàng cung vậy mà cũng dám nói với trẫm những lời như vậy. Có phải đã sẵn sàng tận hiến cho chủ tử khác rồi không?" Càn đế cười lạnh nói: "Để trẫm đoán một chút, là lão đại, lão Nhị? Hay là lão Tứ? Hoặc là Minh Châu? Dựa của tính cách của ngươi, hẳn là không muốn khuất phục chịu đựng, cho nên Minh Châu không thể khả thi lắm. Vậy thì chính là mấy đứa con trai không nên thân của ta rồi. Lão Nhị đối đãi với trẫm vẫn có một chút hiếu thuận, ngươi đã thuyết phục lão đại tạo phản? Hay là lão Tứ?"
Càn đế phân tích một phen, nhìn như có lý lắm.
Thực ra rắm chó không kêu.
Thượng Quan thừa tướng thầm nghĩ ta muốn hất toàn bộ các chủ tử xuống đài.
Ngươi căn bản không hiểu cách bày bố của bản Thừa tướng.
Nhưng mà loại chuyện này tình cũng không cần phải nói cho Càn đế.
Thấy Thượng Quan thừa tướng không nói lời nào, Càn đế lạnh lùng cười, cũng không có làm hành động nào khác.
Chỉ là bóp nát tín phù đã liên lạc với Vương Hải.
Ở hoàng cung, kỳ thật Càn đế không phải rất hoảng sợ.
Trên lý thuyết hắn là vô địch.
Nhưng Thượng Quan thừa tướng và Lục Khiêm liên thủ gây rối loạn, khẳng định là đã chuẩn bị phần nào.
Càn đế không biết bọn họ đã chuẩn bị cái gì.
Cho nên hắn hy vọng tận lực ổn định cục diện, ổn định triều cục trước tiên.
Lúc này, một người giúp đỡ mạnh mẽ cực kỳ quan trọng.
Cho nên Càn đế đã gọi Vương Hải tới.
Hắn biết Vương Hải với Thượng Quan thừa tướng và Lục Khiêm không hợp nhau.
Nho gia cũng không hợp với hai người này.
Với tư cách là Bán Thánh có uy tín của Nho gia, gọi Vương Hải tới, mức độ lớn nhất là có thể để cho Vương Hải đến kiểm soát và cân bằng bọn họ, bảo đảm bản thân hắn an toàn, đồng thời cũng làm cho thế cục trong triều không đến mức hỗn loạn.
Dù sao, Nho gia có thể ổn định được triều cục.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Càn đế đã chế ngự kẻ địch, nghĩ tới đối sách đồng làm đối phương mất cảnh giác.
Càn đế tự like cho mình một cái.
Chờ sau khi Vương Hải đến thì chính là bước đường cùng của Thượng Quan Vân và Lục Khiêm.
Về phần Ngụy Quân, Càn đế nghĩ ngợi, thầm nghĩ trước hết giữ lại cái mạng chó của hắn, còn cần hắn đích thân giải thích với người trong thiên hạ rằng hắn vốn dĩ chẳng có vấn đề gì cả.
Sau khi truyền tin tới Vương Hải, trong lòng Càn đế đã ổn định lại.
Hắn không hề để ý tới Thượng Quan thừa tướng, mà là một lần nữa đặt ánh mắt lên người Lục Khiêm, nhíu mày nói: "Lục Khiêm, Thượng Quan Vân khác thường lòng trẫm có thể hiểu. Nhưng ngươi đang làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi cũng bị vực ngoại tà ma bám vào người?"
Càn đế không hiểu.
Thượng Quan thừa tướng là một quan văn, muốn làm một công thần chiến công hiển hách cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng mà Lục Khiêm là một thái giám, đã đi đến đỉnh cao của thái giám. Cho dù đổi một Hoàng đế khác, Lục Khiêm cũng không có khả năng tiến thêm một bước nữa, bởi vì phía trước hắn vốn không còn đường. Hắn đã là thủ lĩnh của thái giám.
Dưới tình huống như vậy, Lục Khiêm đang toan tính cái gì?
Càn đế nghĩ không ra.
Nhưng hắn cho rằng Lục Khiêm còn có thể cứu vớt.
"Lục Khiêm, chỉ cần ngươi lạc đường biết quay lại, trẫm là một người niệm tình cũ, trẫm có thể tha cho ngươi không chết." Càn đế rộng lượng nói.
Lục Khiêm nở nụ cười: "Tha cho ta không chết? Cảm tạ bệ hạ rộng lượng. Nhưng nếu bệ hạ biết chuyện ta làm mấy ngày nay, có thể sẽ đem thu hồi mệnh lệnh này lại."
Càn đế nghe vậy trong lòng trầm xuống, hỏi: "Mấy ngày nay ngươi làm cái gì?"
"Cũng không có làm gì, chỉ là bắt Hộ bộ Thượng Thư, sau đó giết vài người huân quý và tôn thất, không chuyện gì lớn." Lục Khiêm thản nhiên nói.
Càn đế há mồn trợn mắt: "Ngươi nói cái gì?"
Các triều đại của Đại Càn, giết quan văn không ít, giết võ tướng cũng không thiếu.
Nhưng mà huân quý và tôn thất. . . bị giết cực kỳ cực kỳ ít.
Đây đều là quý tộc chân chính cùng sống cùng chết với quốc gia, so với quan văn và võ tướng thì thân phận cao quý hơn nhiều.
Chí ít trong nhận thức của Càn đế cho là như vậy.
Hiện tại, Lục Khiêm chỉ là một tên thái giám hèn mọn, vậy mà lại động thủ với quý tộc.
Càn đế không thể hiểu.
Hắn còn tưởng rằng mình đã nghe lầm.
Vì thế Lục Khiêm hảo tâm nói lại chuyện mình đã làm thêm một lần nữa.