Nguỵ đảng: Thần xin bệ hạ giả chết (5)
Càn đế hít vào một ngụm khí lạnh, dùng ánh mắt như nhìn thằng điên nhìn Lục Khiêm, lẩm bẩm nói: "Ngươi quả nhiên là bị vực ngoại tà ma bám vào người, ngươi đã điên rồi."
"Ta không điên. Bệ hạ, quốc khố đã không còn tiền nữa. Chính vì ta mạnh mẽ quyết đoán giết người, tiền lương trong quốc khố mới sung túc thêm lần nữa, tướng sĩ quân nhu tiền tuyến mới có thể nhận được cung ứng." Lục Khiêm thản nhiên nói: "Sát sinh để cứu sinh, ta không giết bọn hắn, Đại Càn sẽ có rất nhiều người vô tội chết đi. Một khi đã như vậy còn không bằng giết bọn hắn."
"Bọn hắn chính là huân quý và tôn thất, là huân quý và tôn thất đồng sinh cộng tử với đất nước." Càn đế lặp lại nói.
Lục Khiêm lạnh lùng nói: "Vậy thì sao? Chẳng qua là một đám ký sinh trùng ký sinh ở trên quốc gia mà thôi. Tại thời điểm nước mất nhà tan, bọn hắn còn đang trục lợi của quốc gia, bọn hắn dựa vào tư cách gì để hưởng thụ vinh hoa phú quý? Bệ hạ, nói thật với ngươi, nếu không phải ngươi bảo vệ bọn hắn, ta đã sớm giết chết bọn hắn."
"Ngươi. . ."
"Ta làm sao?" Lục Khiêm không hề che dấu tâm tư của mình, dù sao đã đi đến bước đường này cũng đã không còn đường lui nữa.
Căn bản hắn cũng không muốn quay đầu.
"Hai tay ta dính đầy máu tươi, nhưng đối với người đáng chết, ta sẽ không hề nương tay. Giám sát ty vốn nên giám sát thiên hạ mà không phải phục vụ vì đế vương. Bản quan thân thể khiếm khuyết, nhưng cũng có một trái tim tế thế an dân thiết huyết cứu quốc. Bệ hạ, ngươi không cho ta cơ hội này, vậy ta đây tự mình làm.
"Đại Càn loạn trong giặc ngoài, quốc gia cũng sắp tiêu vong, nếu còn chần chần chừ chừ thì có thể làm nên chuyện gì?
"Bệ hạ, ngươi có dám nói việc ta làm không đúng không?"
Trong nhất thời Càn đế bị khí thế Lục Khiêm làm khiếp sợ, ấp úng không nói.
Sau khi phản ứng lại, sắc mặt Càn đế đỏ lên, theo lý cố gắng nói: "Giám sát ty dựa vào cái gì xử trí huân quý và phiên vương? Luật Đại Càn đã cho Giám sát ty loại quyền lực này khi nào?"
"Cho nên luật Đại Càn cần phải cải cách." Lục Khiêm thản nhiên nói.
Càn đế: ". . ."
"Ngoài ra, Giám sát ty làm xác thực quá đáng, cho nên Giám sát ty đã bị chính thức thủ tiêu. Hôm nay, chức quan của ta là ty trưởng An toàn ty."
Tuy khứu giác chính trị của Càn đế không bằng những cao thủ đỉnh cao như Lục Khiêm và Thượng Quan thừa tướng, nhưng hắn vẫn có đầu óc, trong nháy mắt liền phản ứng trở lại. Đây hoàn toàn là bình mới rượu cũ.
Càn đế tức giận đến cả người phát run: "Phản rồi, ngươi đây là đang muốn tạo phản."
Giọng điệu của Lục Khiêm có chút giễu cợt: "Bản quan vì nước vì dân, cúi đầu ngẩng đầu không thẹn với lòng, sao lại là tạo phản? Không lẽ không đúng tâm ý của ngươi thì chính là tạo phản sao?"
"Lẽ nào không phải sao?" Càn đế chất vấn.
Thật ra đúng là thế.
Trong môi trường lớn như Đế chế phong kiến, ngươi không thuận theo tâm ý của Hoàng đế thì chính là phạm thượng tác loạn, chính là tạo phản.
Lục Khiêm tất nhiên cũng biết điểm này.
Hắn cười khinh khỉnh, càng hân hoan vì mình đã trở thành tín đồ của Ngụy Quân.
Loại chế độ mịt mù tăm tối này đã kiềm nén bao nhiêu chí sĩ nhân ái trong lòng còn có nhiệt huyết hào hùng?
Chỉ có nhổ tận gốc loại chế độ này mới có thể tránh cho loại chuyện này mai sau xảy ra lần nữa.
"Bệ hạ nói phải thì chính là phải. Đáng tiếc, ngươi không phải bệ hạ, ngươi là vực ngoại tà ma."
"Hỗn xược."
"Hỗn xược là ngươi, vực ngoại tà ma, thứ người người đều muốn chém giết. Nể tình người ngươi chiếm xác là bệ hạ, tạm tha cho ngươi một mạng, tự đi ngủ say là được. Nếu không, hậu quả chính là ngủ say vĩnh viễn."
Lục Khiêm vừa mới hạ xong tối hậu thư, Càn đế liền cảm ứng được Vương Hải đã đến.
Chủ yếu là Vương Hải vốn không có che dấu khí tức của mình.
Thượng Quan thừa tướng và Lục Khiêm phát hiện chậm hơn Càn đế một chút.
Hoàng cung dù sao vẫn là sân nhà của Càn đế.
Sau khi hai người bọn họ cảm ứng được khí tức của Vương Hải đều đồng thời biến sắc.
Hai người cũng không biết khuynh hướng chân chính của Vương Hải. Vương Hải là Bán Thánh có uy tín của Nho gia, thực lực càng mạnh hơn Chu Phân Phương. Bất luận là Giám sát ty hay là người của Thượng Quan thừa tướng cũng không thể thám thính được nội tình của Vương Hải.
Cho nên bọn họ cũng cho rằng Vương Hải đến hoàng cung là để chống lưng cho Càn đế.
Nghĩ đến đây, tâm tình của hai người đều có chút nặng nề.
Một Nho gia Bán Thánh mạnh mẽ vô địch, ở phương diện thực lực chắc chắn sẽ vượt qua bọn họ.
Nếu như chỉ đối phó với Càn đế, bọn họ tin tưởng đến mười phần.
Nhưng mà nếu như thêm một Vương Hải, bọn họ cũng chưa hẳn đã nắm chắc thắng lợi.
Cho nên sắc mặt hai người rất khó coi.
Càn đế đã phát hiện điểm này, tức khắc cười ha ha: "Thượng Quan Vân, Lục Khiêm, Vương Hải tiền bối đã đến, các ngươi có thể đợi nhận thẩm phán."
Lục Khiêm nhìn thẳng vào Càn đế, hỏi ngược lại: "Nhận thẩm phán? Bản quan đã phạm vào tội gì?"
"Mưu phản." Càn đế trả lời vô cùng quyết đoán.
Mọi hành động của Lục Khiêm và Thượng Quan Vân lúc này không khác gì bức cung.
Trước đó Càn đế cũng từng bị bức cung một lần, chính là lúc Nguỵ Quân tìm đường chết ở Kim Loan điện lần đầu.
Lần đó, Càn đế đã mất hết mặt mũi dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, uy vọng tổn hại lớn.
Nhưng lần đó Càn đế không có coi trọng lắm.
Bởi vì lúc đó, hắn đã phối hợp diễn với mọi người.
Hơn nữa khi đó hắn cũng không có mối nguy đến đế vị.
Nhưng mà lần này thì không giống.
Lần này mọi người cũng không phải đang diễn.
Càn đế thật sự cảm giác được nguy hiểm.
Cho nên, hắn phải ra tay thật mạnh.
Ngụy Quân không thể giết, hắn còn muốn giữ Ngụy Quân để tẩy trắng.